• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dư Vi bỗng im bặt khi nghe tôi nói như vậy, nhưng lần này cô ấy đã kiên cường hơn, dù đôi mắt đong đầy nước mắt, nhưng vẫn kìm được, không nhỏ xuống.

Khi tôi chạm vào động mạch của cô ấy, tôi phát hiện đã hoàn toàn không có nhịp tim, hơn nữa cơ thể cô rất lạnh. Lúc này sắc mặt của tôi vô cùng khó coi, không nói nên lời.

Mà cơ thể của Dư Vi lại run rẩy, cô ấy nói: “Tôi không còn nhịp tim... có phải tôi đã... chết rồi không?"

"Nếu như em chết, vậy sao còn nói chuyện với anh được?" Tôi nói.

Dư Vi cắn răng, cô ấy có vẻ vô cùng không cam lòng, thổ lộ: “Trời cao sao lại đối xử với tôi như vậy, cho tôi một gia đình tan nát, giờ lại khiến tôi..."

Tôi an ủi: “Được rồi, ít ra giờ em vẫn còn có thể ở nơi này nói chuyện với anh, hơn nữa người bên ngoài cũng không biết chuyện của em, chắc chuyện này vẫn còn cơ hội xoay chuyển!"

"Cơ hội gì?" Dư Vi xông tới, gần như cầu xin nhìn tôi, vội hỏi: “Anh có cách sao?"

"Anh không có." Tôi nói thật: “Anh cũng từng cận kề tử vong, nhưng chẳng phải giờ anh vẫn sống khoẻ mạnh sao. Anh cảm thấy giờ chúng ta đã bước vào một lĩnh vực mà người thường không ai biết, em đừng quá gấp gáp, dù sao chuyện cũng đã xảy ra, nhất định sẽ có biện pháp giải quyết."

Dư Vi bi thương nhìn tôi, cô bi ai cười nói: “Anh nói nghe nhẹ nhàng quá, anh đâu phải là tôi, sao có thể hiểu nỗi đau trong lòng tôi..."

"Nếu như em muốn chết, anh cũng sẽ không cản em... anh không muốn giúp người không có khát vọng sống." Tôi nhìn Dư Vi, nói.

Dư Vi giận run lên khi tôi nghe nói vậy, cô ấy gằn giọng: “Anh... anh..."

"Có muốn anh giúp em một tay hay không, dù sao em cũng chết người, giết một người chết thì đâu có phạm pháp, sau khi giết em xong, anh sẽ phanh thây sau đó vất xuống giếng thông ống nước ngầm. Em cũng biết trong cống thoát nước có rất nhiều chuột to ngang ngửa mèo hoang, chúng sẽ ăn thịt, uống máu của em, cuối cùng em sẽ trở thành một bộ xương, không chừng gặp phải bầy chó hoang, chúng sẽ tha xương của em đi!" Tôi vừa cười vừa nói.

Dư Vi càng thêm căng thẳng, cô ấy dựa lưng vào tường, không còn lối thoát, cô líu ríu nói: “Anh muốn làm gì tôi?"

"Em nói xem?" Tôi quơ quơ con dao gọt hoa quả, nói.

Dư Vi lắc đầu: “Anh không hề làm vậy!"

"Vậy em có muốn chết hay không?"

"Tôi..." Dư Vi ấp úng.

Tôi xông tới đè Dư Vi xuống giường, kề dao gọt trái cây ngang cổ của cô, Dư Vi suy sụp, cô sợ hãi khóc oà lên: “Tôi không muốn chết... tôi... tôi muốn sống... cho tôi sống!"

Tôi bật cười, kéo Dư Vi lên, quẳng con dao gọt trái cây vào trong thùng rác, dịu dàng nói: “Thật xin lỗi, mấy câu vừa rồi chỉ là muốn kích phát ý chí sống tiếp của em."

"Anh..." Dư Vi giận run, nhưng cô chợt phát hiện lúc này cô ở rất gần tôi, run rẩy vội rút hai tay về.

Tôi nói: “Dù sao em trở thành như thế này, anh cũng có trách nhiệm..."

Tôi đưa tay ra.

Dư Vi gạt đi nước mắt bên khóe mắt, tôi không biết hôm nay cô ấy đã khóc lần thứ mấy rồi, tôi cũng không đành lòng để một cô gái đẹp như vậy phải khóc thật nhiều. Cô ngây ngốc nhìn tay của tôi một lúc, bỗng nhiên nói: “Tốt, tôi tin anh một lần!"

Nói xong, Dư Vi bắt tay của tôi, cô nở một nụ cười, cô gái bị tôi vùi giập bỗng cười, nụ cười này lại cứ như nắng tháng 3 chiếu lên trên người của tôi, khiến tôi thấy. Giờ nhìn Dư Vi, không hiểu vì sao bỗng nhiên thấy cô ấy càng thêm xinh đẹp.

Dư Vi nói: “Vậy ngày mai tôi sẽ đi tìm việc làm!"

"Đừng, tình trạng hiện giờ của cô không tiện đi tìm việc làm, lỡ gặp phải cơ quan yêu cầu em kiểm tra sức khoẻ, giờ em không có nhịp tim, sẽ bị người ta coi là quái vật, họ sẽ bắt em, không chừng sẽ nhốt vào trong phòng thí nghiệm bị ngâm trong formalin, biến thành vật thí nghiệm!" Tôi hù dọa cô.

Mà lá gan của Dư Vi rất nhỏ, nghe tôi nói vậy, lập tức tái mặt, tôi cười ha ha nói: “Được rồi được rồi, cô bé nhà em nhất định là người nhát gan chuyển thế! Như vậy đi, anh tốt nghiệp sớm hơn em một năm, dù không cùng một trường nhưng cũng coi như là học trưởng của em. Em cũng thấy đó, giờ anh đang kinh doanh quần tô phòng, chỉ cần làm ăn thuận lợi thì nuôi sống hai ta không có gì khó, em cứ... giúp anh làm việc vặt, sau đó quét dọn vệ sinh, rồi chia hoa hồng theo tỷ lệ 2-8!"

Dư Vi bật cười, cô nói: “Vậy còn tạm được, nhưng anh yên tâm, tôi nhất định sẽ trả lại cho anh! Dư Vi tôi chưa từng có nợ nần ai, đây là lần đầu tiên."

Tôi xua tay, lúc này tôi có chút buồn ngủ, nói: “Được rồi được rồi, nghỉ sớm đi, mấy ngày nay chưa ai được ngủ ngon cả, hôm nay ngủ bù đi. Phòng trên lầu để cho em!"

"Lần trước ở căn phòng đôi đã xảy ra chuyện như vậy, anh còn để cho tôi ở?" Dư Vi đỏ mặt nói.

Tôi nghĩ nghĩ, bèn nói: “Bằng không thì ở đâu? Phòng này có một chiếc giường lớn, hay tối nay anh và em chịu khó một chứ?"

Dư Vi đỏ bừng mặt, lập tức phản đối: “Lưu manh!"

Tôi dở khóc dở cười, nói: “Thật ra hành lang này rộng 30m2, cũng khá rộng rãi, điều kiện tốt hơn nhiều so với quần tô phòng, em kén chọn như thế thì anh cũng hết cách. Em cứ ở chỗ cũ, không thì em ra ngoài thuê phòng!"

Dư Vi nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, nói: “Anh thật xấu xa, anh biết tôi bị trộm ví, vẫn còn nói như thế!"

Bỗng nhiên Dư Vi vui vẻ đi lên lầu hai, chờ lúc cô bước xuống, lại cầm theo một cái giá móc quần áo, sau đó chia hành lang thành hai, nói: “Như vậy, chia chỗ này làm hai, anh ngủ bên trái, tôi phải bên!"

Nói Dư Vi dùng ga trải giường phủ lên giá móc quần áo để chia hành lang.

Tôi khó hiểu nhìn Dư Vi, cười dâm dục: “Cô em không sợ sao? Trong đêm khuya thanh vắng, lỡ anh muốn... he he he..."

Dư Vi cảnh giác nhìn tôi, nghiến răng nói: “Ở dưới gối của tôi có giấu một cây kéo, nếu anh dám làm bậy, tôi sẽ..."

Nói xong, cô dùng ngón tay làm một động tắt cắt kéo, ngay lập tức thứ trong quần tôi teo lại, không dám nói gì nữa, thầm nghĩ cô bé này ác thiệt. Đương nhiên tôi cũng không làm gì cả, trải qua chuyện lần này, cả cô và tôi đều là người bị hại, đương nhiên cái sai của tôi nhiều hơn, nếu lúc đó tôi chống lại được sự cám dỗ thì chắc chuyện đó đã không xảy ra.

Tôi nằm ở trên giường, đăm chiêu suy nghĩ, nhưng dù tôi chống được cám dỗ, Dư Vi cũng sẽ đi tìm người khác? Vừa nghĩ tới Dư Vi cùng người khác mây mưa, tôi bỗng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Những tưởng mọi chuyện đã kết thúc như vậy, không ngờ đến ngày thứ hai, Dư Vi lại xảy ra chuyện. Buổi sáng vệ sinh, đánh răng xong xuôi, nhưng vẫn chưa thấy Dư Vi thức dậy, bèn mua bữa sáng, dù sao ta cũng không rành nấu nướng, lúc về phát hiện Dư Vi vẫn chưa dậy, chuyện này khiến tôi hoảng sợ.

Tôi vừa kéo rèm ra bèn nhìn thấy một cảnh tượng rất đã mắt, Dư Vi đang dùng một tay đỡ cặp vú đồ sộ, tay còn lại lòn vào nịt ngực định mặc. Cảnh tượng này đập ngay vào mặt khiến tôi choáng váng, lại nhìn một chút bộ ngực đầy đặn, khó khăn nuốt nước miếng cái ực.

Lúc này đây tôi đã khoẻ hẳn, đương nhiên sẽ có phản ứng mà đàn ông nên có, chỗ kia sớm đã cương cứng như mũi khoan kim cương, Dư Vi híp mắt lại, lập tức thét lên, đập mạnh gối về phía tôi: “Đồ dâm dê!!"

Tôi đẩy tấm màn bước ra ngoài, đưa lưng về phía Dư Vi rất vô tội nói: “Bà cô của anh ơi, anh đâu biết em đang thay quần áo, thấy em dậy trễ như vậy, nên anh mang bữa sáng tới cho em!"

Dư Vi kéo màn, tức đến mức mặt đỏ bừng, cặp vú đồ sộ phập phồng dữ dội, giờ cô mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng, vô cùng đoan trang, phía dưới mặc một chiếc váy ngắn, trông khá dễ thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK