Dư Vi cúi đầu không dám nhìn thẳng mỹ phụ, một lát sau mỹ phụ mới chịu buông tay, bà ta nói: “Con cũng là đứa bé mệnh khổ, coi như nể mặt của Nguyệt Thiền, lát nữa để dược sư trong thôn khám thử xem có thể giúp con hồi phục khí tức của người sống hay không. Giờ cũng không thể nói là con đã chết, chỉ có thể nói là đang quanh quẩn giữa ranh giới sống và chết mà thôi, chỉ cần chút sai sót là con sẽ vạn kiếp bất phục, đến lúc đó thì thần tiên cũng khó cứu."
Nghe xong lời này của mỹ phụ, Dư Vi vừa sợ vừa vui, cô ấy vội nói: “Ý của chị là em còn cứu được?"
Gương mặt băng giá của mỹ phụ như bị tan chảy, bà ta nở một nụ cười đẹp tựa Hằng Nga, nói: “Con bé này miệng thật ngọt, con cứ yên tâm, dì đã đồng ý thì nhất định sẽ tim mọi cách để trị khỏi cho con, nếu thật sự không được thì dì cũng đành chịu."
"Em cám ơn chị!" Dư Vi vừa cười vừa nói: "Chị vừa trẻ lại còn xinh đẹp, trông chỉ bằng tuổi của em thôi, nếu như Nguyệt Thiền không nhắc nhở, em còn tưởng hai ngươi là chị em!"
Mỹ phụ khoát tay nói: “Nói ngọt thế đủ rồi, người đâu dẫn hai người này vào phòng nghỉ ngơi trước, ta cần nói chuyện với Nguyệt Thiền."
Nếu mỹ phụ đã nói như vậy thì tôi cũng không tiện quấy rầy nữa, lập tức cùng Dư Vi rời khỏi phòng, lúc này có một cô gái đang nhìn chằm chằm tôi, nàng ta có môi hồng răng trắng, gương mặt xinh đẹp, vóc người cũng có chút đồ sộ, chỉ đáng tiếc là ngực lép, nàng ta nói: “Hai vị theo tôi."
Dư Vi cười nhìn tôi, xem ra giờ cô ấy đang rất vui, đương nhiên tôi cũng mừng cho cô ấy, nhưng tâm trạng của tôi đang khá nặng nề. Lúc này Nguyệt Thiền rõ ràng đã nói dối vì tôi, điều này chứng tỏ nếu để mẹ của nàng biết tôi đã ăn Kim Thiền thì e rằng hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Tôi thấy mẹ của nàng có khí chất của cáo già nghìn năm, trời mới biết bà ta có thể moi ra tình huống chân thật từ trong miệng của Nguyệt Thiền hay không.
Nghĩ đến đây, tôi lén thở dài, Dư Vi thấy thế hỏi: “Anh Vân đang lo lắng sao?"
"Không có." Tôi miễn cưỡng một nụ cười nói: "Anh đang mừng dùm cho em, sau này em sẽ khoẻ lại, rồi có thể đi làm chuyện mình thích làm."
Dư Vi nhích lại gần tôi, cô ấy nói: “Chẳng lẽ anh Vân giận em, nên vội vã muốn thoát khỏi em chứ?"
"Không có, đương nhiên không có! Anh nghĩ em đã lâu không liên lạc với người nhà, lỡngười nhà rất lo lắng cho em thì biết làm sao giờ. Có em ở bên, anh cầu còn không được, có gái đẹp bên cạnh thì nhìn thôi cũng sướng mắt rồi!" Tôi nịnh cô ấy.
Dư Vi hơi nhếch miệng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm khiến tôi có chút ngượng ngùng, cô ấy nói: “Thế thì tốt rồi! Đợi sau khi người ta khôi phục, người ta sẽ giúp anh đi mời chào thêm nhiều người thuê nhà để anh kiếm tiền, anh cũng phải thực hiện lời hứa, chia hoa hồng cho em đó nha!"
Dư Vi cười tươi như hoa.
Tôi gật đầu: “Đó là đương nhiên, anh là loại người không giữ lời hứa sao?"
Dư Vi vỗ nhẹ vào vai tôi, vui vẻ đi tới phía trước, mà lúc này, người hầu nữ kia mở ra một cửa phòng, bên trong trang trí vô cùng tươm tất, tràn đầy một loại mùi xưa cũ, người hầu gái nói: “Hai vị là người tình sao?"
Tôi sửng sốt, mà Dư Vi thì đỏ bừng cả khuôn mặt: “Không phải, không phải đâu, chúng tôi chỉ là bạn."
"Tôi đã hiểu lầm, xin lỗi, đây là phòng đôi, tôi cứ nghĩ hai vị là người tình, hai người có thể có thêm thời gian ở bên nhau, phong cảnh bên ngoài rất đẹp, cũng có thể tạo thêm nhiều cảm hứng."
Nói xong, nàng ta đóng cửa lại, mang theo chúng ta tới đến hai căn phòng đơn, tôi thấy trên gương mặt của Dư Vi bỗng xuất hiện vẻ thất vọng, đôi môi của cô ấy giật giật, nhưng không nói gì.
Đưa Dư Vi vào phòng, tôi về phòng mình rồi mềm nhũn nằm trên giường, đưa mắt nhìn lên trần nhà bằng gỗ, không khỏi rơi vào trong trầm tư. Tôi đang đề cập đến chuyện Kim Thiền, sợ giờ không phải là lúc hỏi về chuyện Kim Thiền, hơn nữa mẹ của Nguyệt Thiền đã đồng ý chữa trị cho Dư Vi, tức là nơi đây không còn chuyện của tôi nữa.
Dù sao chuyện về Kim Thiền có thể sẽ mang đến tai hoạ cho tôi, tôi cũng không muốn mạo hiểm như vậy. Tôi lập tức ngồi dậy, trong lòng đã quyết, nếu hiện tại mọi người còn chưa phát hiện tôi ăn Kim Thiền, không bằng tôi lẳng lặng chuồn êm, dù sao nếu còn gặp rắc rối nữa thì chắc chắn tôi sẽ chịu nhiều thua thiệt.
Còn về Dư Vi, thì mỹ phụ đã đồng ý giúp đỡ Dư Vi, chắc cũng sẽ không đổi ý, người ta dù gì cũng là lãnh đạo của Âm Sơn Trại, chắc chắn sẽ không nuốt lời.
Nghĩ tới đây, ý muốn bỏ chạy càng ngày càng mãnh liệt, tôi luôn cảm thấy đợi tiếp sẽ không có chuyện gì tốt.
Tôi đi đến nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện bên ngoài là những dãy ruộng bậc thang và nhà dân, người nơi này rất nhiều, trên những con đường trong trại người qua lại vô cùng náo nhiệt.
Tôi đang chuẩn bị đi ra ngoài để quan sát thực địa, nhưng cửa còn chưa mở thì đã có người bước vào trước. Tôi hoảng hồn khi nhìn thấy người vừa bước vào, đối phương không phải là ai xa lạ, chính là mỹ phụ.
Mỹ phụ đi đến, nhìn tôi từ đầu xuống chân, bà ta tự nhiên nói: “Ở chỗ này đã quen chưa?"
"Nơi đây rất tốt, có thể so sánh với khách sạn 5 sao ngoài kia." Tôi khách sáo cười nói.
Lúc mỹ phụ bước đi kéo theo cặp vú đẫy đà run bần bật, khiến con mắt tôi như lòi ra, máu huyết sôi sục. Tôi phải véo mạnh bắp đùi, thầm nhắc nhở chính mình đây là một cái phụ nữ trung niên, hơn nữa còn là mẹ của Nguyệt Thiền, tôi tuyệt đối không được có ý đồ dâm dục với bà ta, bà ta rất nguy hiểm, lỡ chọc giận bà ta thì e rằng tôi sẽ chết rất thảm.
Mỹ phụ mặc đồ rất bó sát, phô bày toàn bộ body nóng bỏng đầy đặn của mình, với cái mông nhổng lên thật cao, còn có một cặp đùi vừa trắng vừa dài thu hút mọi tế bào của đàn ông phát cuồng, dụ dỗ người ta phạm tội.
Khi tôi nhìn thấy da thịt mềm mại nõn nà trên đùi của bà ta, thì cơ thể tôi càng thêm kích động, tôi vội ngồi trên giường, làm như vậy là để che giấu hạ thân đã ngóc đầu lên, nếu để bà ta nhìn thấy thì sẽ khiến chuyện này càng thêm xấu hổ.
Nhưng người đẹp trước mắt thật đúng là vưu vật nhân gian, đó chính là một loại cảm giác tê tái có thể làm tan chảy mọi gã đàn ông, cũng khó trách Mã Trung xấu xí kia lại thương nhớ người phụ nữ này, người phụ nữ này quá quyến rũ.
Nhìn thấy tôi ngồi xuống, bà ta lại nhích lại gần rồi hỏi: “Nghe nói con đã tiêu diệt Mã Trung? Con có thể kể cho dì nghe đã tiêu diệt như thế nào không?"
"Lão ta muốn làm nhục Nguyệt Thiền, nên con không nhịn được bèn lao tới giúp, thật ra đều là do Nguyệt Thiền làm hết, con chẳng qua là hỗ trợ nàng, chỉ đáng tiếc anh họ của Nguyệt Thiền bị hại, cái này là lỗi của con, con rất xin lỗi phu nhân."
Mỹ phụ bật cười, tiếng cười vô cùng mềm mại đáng yêu, ngọt đến tận xương, bà ta nói: “Con thật lễ phép, xem ra Nguyệt Thiền đã kết được hai người bạn tốt, nếu dì đoán không lầm thì con bé Dư Vi là bị con phá trinh!"
Nhất thời một cơn lạnh buốt chảy từ lòng bàn chân vọt thẳng lên trái tim của tôi, khiến ruột gan tôi cồn cào, tôi chật vật nuốt nước miếng một cái, cố ổn định tâm trạng rồi nói: “Dạ, đó cũng là một hiểu lầm, đều là chuyện bất khả kháng..."
"Để dì đoán tiếp nha, có phải con cảm thấy Dư Vi là vì con nên mất trinh, nên mới đưa con bé đến nơi này không?" Trước đôi mắt câu hồn của phu nhân, tôi chỉ có thể ngồi im không nhúc nhích.
Tôi chưa bao giờ có cảm giác bị nhìn thấu như lúc này, chỉ đành vừa cười vừa nói: “Dạ đúng, dù sao con cũng là đàn ông, chuyện mình đã làm sao có thể không nhận chứ..."
Tôi cười vài tiếng, cũng tận lực né tránh đề tài chuyển sang chuyện Kim Thiền, nhưng vị phu nhân xinh đẹp này vẫn không chịu buông tha, bà ta tiếp tục nói: “Từ câu chuyện của con, và những gì con gái dì đã nói, thì dì có thể phán định rằng con gái dì đang nói giúp con nên mới che giấu nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của anh họ con bé. Vậy dì hỏi con, con và con gái của dì có quan hệ như thế nào?"
"Con..." Tôi sửng sốt, bỗng nhiên tôi thấy mình giống như một con cún bị nhìn thấy hết, mọi bí mật đang che giấu trong lòng cất đều không thể thoát khỏi pháp nhãn của phu nhân.
Ánh mắt của phu nhân nghiêm túc, còn kèm theo sát ý, bà ta lạnh lùng nói: “Nơi này là Khương gia chúng ta, dì cảnh cáo con, nếu con dám nói với dì nửa câu giả dối, dì sẽ cho con biết thế nào là lễ độ, để con gặp phải nỗi đau còn gấp hàng vạn lần so với kết cục bi thảm khi lọt vào trong tay của Mã Trung!"
Vừa dứt lời, tôi cũng cảm giác bầu trời cũng bị đóng băng, một loại cảm giác lạnh lẽo trước nay chưa từng có khiến tôi bị đóng thành băng, không thể động đậy!