“Cháu muốn nói gì thì cứ nói. Chỉ cần bán hết tất cả những thứ đó cho ông.” Mộc Đoàn vấn kiên định giữ ý kiến của mình, có thể thấy ông ấy đã từng yêu con trai cả như thế nào.
“Cũng khá đơn giản. Vì những thứ này là của về ba vợ cháu nên sau này đương nhiên sẽ để lại cho Mộc Mai.
Cháu chỉ muốn chuyển tất cả những thứ này sang tên của Mộc Mai.”
Mộc Mai nhìn Cố Văn không thể tưởng tượng nổi. Trong trường hợp này, Cố Văn vẫn đang cân nhắc vì lợi ích của cô ấy. Mộc Mai cảm động ngay lập tức, như có một dòng nước ấm áp bao phủ trái tim cô.
“Dựa vào đâu, nếu ông tôi mua lại thì đây chính là đồ của nhà họ Mộc, sao phải để tên Mộc Mai?” Mộ Diệp nghe xong không vui.
Tâm cơ của Cố Văn thật sâu, nếu tất cả những thứ này đều giao cho Mộc Mai, chẳng phải sẽ về tay vợ chồng bọn họ hết à?
“Đúng vậy, ba, ba đã mua hết những thứ này, làm sao có thể đồng ý giao hết cho Mộc Mai được? Diệp cũng là cháu gái của ba, ba cũng không thể để đứa có đứa không.” Tô Ngọc Vân lo lắng nói.
Một thứ đã là vô giá, đây lại còn là toàn bộ.
Ngày trước công ty lỗ đến mức nào, có thể bù chỗ lỗ đó, có thể thấy giá trị những vật này lớn tới nhường nào.
Nghe thấy những người này đều đang mơ tưởng về tài sản của ba cô, Mộc Mai lập tức bùng phát, nhìn về phía Tô Ngọc Vân trước mặt: “Thím à, có mấy lời thím không cần nói nữa đâu. Ba cháu trước đây bán đồ là để bù lỗ cho tập đoàn. Nếu hồi đấy thím băng lòng bù vào chỗ lỗ kia, thì mấy món đồ cổ trong số này, một món cháu cũng không cần. “
Nhìn thấy cô vợ nhỏ đỏ bừng mặt mũi tranh cãi, Cố Văn cố nén tiếng cười.
Cô vợ nhỏ của anh thật sự đáng yêu mà.
“Nếu ông nội phản đối thì tốt hơn là cháu nên giữ lại. Dù sao cháu giao cho Mộc Mai thì cũng là một phần tình nghĩa với vợ cháu.”
Cố Văn vừa nói vùa đùa bốn chiếc đồng hồ trên cổ tay, không thèm nhìn vào biểu cảm của những người đó.
Sở Trọng Văn nấp sau lưng Lăng Khải, đã sớm cười gập của người rồi.
Mấy người này hoàn toàn bi Cố Văn xếp đặt.
“Im đê! Anh không biết đây là dịp gì sao? Không cẩn thận tí người đó cho anh tới bến luôn đấy.” Lăng Tiếu cảm thấy người đàn ông này không ra làm sao cả, nên đưa anh ra tới bệnh viện tâm thần đi.
“Ha ha ha, buồn cười quá cha mạ ơi, trong một dịp trọng đại như này, mà những người đó vẫn muốn tranh giành tài sản. Dù có muốn hay không, bọn họ vẫn phải nhận được sự đồng ý của Cố Văn. Quyền chủ động hoàn toàn thuộc về Cố Nam, thế mà những người đó vẫn không hiểu hoàn cảnh của mình.”
Sở Trọng Văn vừa cười vừa thì thào, mọi người xung quanh đều không nghe thấy.
Lăng Khải xấu hổ: “Anh nghĩ lòng dạ ai cũng đáng sợ như Gố Văn hả?” Nếu muốn giở thủ đoạn, cả nhà họ Mộc đều không phải là đối thủ của Cố Văn.
“Cháu nói đúng. Những thứ này là đồ riêng của ba Mộc Mai khi còn sống.