“Không có thời gian.” Cố Văn sau khi nghe thấy ánh mắt liên trở nên lạnh lùng, vẻ mặt điềm đạm ngay lập tức biến mất.
Sắc mặt Ngôn Bảo lộ ra vẻ bối rối: “Nhưng là…ông chủ nói muốn tiếp đãi mợ chủ.”
Mộc Mai mặc dù không biết giữa hai cha con họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của Cố Văn là cũng đủ để nhận ra, giữa hai người họ chắc chắn có ngăn cách rất lớn.
Mộc Mai không muốn khiến Cố Văn vì mình mà khó xử nói: “Lúc ở hôn lễ tôi không thấy ba mẹ anh, chúng ta cũng nên đi gặp.”
“Trong lòng tôi, bọn họ không xứng.”
Năm năm qua, anh sớm đã nhìn thấy lòng người dễ thay đổi, những cái gọi là tình cảm gia đình đối với anh mà nói hoàn toàn không có giá trị.
“Đừng như vậy.” Mộc Mai tận tình khuyên nhủ nói: “Cho dù nói như thế nào họ cũng là cha mẹ anh, người đã sinh ra anh, nuôi nấng anh. Dù cho anh không thích Cố Nam nhưng quan hệ huyết thống giữa hai người không thể nào vứt bỏ.”
Có đôi khi Mộc Mai nghĩ rằng, ngay cả khi cha mẹ của Cố Văn đối xử với anh không tốt nhưng họ cũng vẫn còn khỏe mạnh, không giống như cô, cha cô sớm đã qua đời, mẹ cô bây giờ vẫn còn hôn mê, cô muốn làm nũng với ba mẹ cũng không thể.
“Em không sợ sao?” Nhìn thấy dáng vẻ người phụ nữ này có vẻ như rất muốn vể nhà họ Cố.
“Đây không phải vấn đề sợ hay không sợ mà là vấn đề về lễ độ. Chuyện trở vê e rằng đã bị ba mẹ anh biết rồi, chuyện này chung quy lại nguyên nhân là do tôi, chúng ta nhất định phải đối mặt với chuyện này.”. Xin hã𝐲 đọc 𝘁𝙧u𝐲ện 𝘁ại ⩵ T𝙧U𝗆T𝙧u𝐲ện﹒𝘝n ⩵
Nhìn thái độ của Cố Văn, Mộc Mai cảm nhận rõ ràng được quan hệ của anh và gia đình không tốt.
“Nói với họ rằng chủ nhật tôi sẽ vê đúng giờ.” Cố Văn không phản bác nhưng lại tức giận nói với Ngôn Bảo lái xe phía trước.
“Vâng, cậu chủ.” Những năm qua Cố Văn xảy ra chuyện gì trong lòng Ngôn Bảo đều biết rất rõ, anh không muốn về nhà cũng là chuyện bình thường.
Nhưng nếu như anh vẫn luôn làm trái ý của ông chủ, sợ rằng những ngày tháng sau này sẽ không dễ chịu.
Sau khi hai người về đến nhà đã đi ngủ rất sớm, Mộc Mai trước khi tham gia bữa tiệc đã quá buồn ngủ nên khi quay về, sau khi tắm rửa xong liền lên thẳng giường ngủ.
Lúc nằm trên giường, Mộc Mai mới nghĩ ra một vấn đề, bọn họ bây giờ đã kết hôn rồi, dù nói chuyện ngủ chung phòng là chuyện đương nhiên nhưng trong lòng Mộc Mai vẫn còn có phần không thoải mái.
Suy cho cùng, thời gian họ quen nhau không dài.
Sau khi tắm rửa xong, Cố Văn từ trong phòng tắm bước ra, nhìn thấy Mộc Mai vấn đang ngồi trên giường, anh thắc mắc hỏi: “Sao em vẫn còn chưa ngủ?”
Mộc Mai sau khi nghe thấy hai má ửng đỏ: “Anh… ngủ ở đâu?”
Cố Văn ngồi xe lăn đến bên giường nói: “Đây là phòng tân hôn của chúng ta, đương nhiên là ngủ ở đây rồi.”
Cố Văn chống tay ngồi thẳng lên giường.