“Anh Kiêu Vĩ Thành à, đương nhiên là tôi làm cho anh rồi, sao lại không có thành ý chứ? Cơ mà tôi lỡ làm món này hơi nhiều, một mình anh ăn chắc chăn không hết, không nên để lãng phí”
Mộc Mai không ngờ Kiêu Vĩ Thành lại đột ngột đi vào, có hơi xấu hổ.
“Ý của cô Mai đây chính là đồ ăn này đưa cho tôi ăn là lãng phí?" Kiêu Vĩ Thành dựa vào ghế, dáng vẻ hoàn toàn trái ngược với hôm qua.
“...Dĩ nhiên không phải” Mộc Mai xấu hổ cười một tiếng, đẩy hộp đồ ăn. lên trước mặt Kiêu Vĩ Thành: “Hay là anh nếm thử đi, hôm nay chúng ta không bàn công việc, chỉ nói về đồ ăn thôi được không?”
Những miếng bánh ngọt tinh tế trông thật ngon.
John lặng lẽ nuốt nước bọt, thật muốn nếm thử. Kiêu Vĩ Thành lại chỉ bình thản liếc nhìn món ăn nhẹ trông rất thơm ngon ấy, không hề có ý muốn nếm. ¡ thử.
“Loại bánh này đầu bếp nào cũng có thể làm được. Tôi thật sự không hê thấy được tay nghề của cô Mai có chỗ nào tốt”
“Đây là món ăn được làm theo cách của phương Đông, không giống như ở châu Âu đâu, anh Kiêu Vĩ Thành thật sự không muốn nếm thử à?” Mộc Mai nhìn người đàn ông
trước mặt, trong lòng có chút tính toán. Có lẽ cô nên dụ dỗ dạ dày của người đàn ông này thử, đây cũng là một cách.
“Ăn cơm chúa, múa tối ngày, cô Mai quả nhiên rất nhạy bén” Thái độ của Kiêu Vĩ Thành vấn như cũ.
Mộc Mai: “.” Bây giờ phải bình tĩnh, tính cảnh giác của người đànông này cao thật, chẳng lễ sợ cô hạ độc vào trong thức ăn hả?
“Anh Kiêu Vĩ Thành không dám ăn à?” Ngoài mặt Mộc Mai vẫn giữ nụ cười nhưng ánh mắt lại có phần khiêu khích.
“Phép khích tướng vô dụng với tôi, hộp thức ăn này này cô giữ lại cho mình đi” Kiêu Vĩ Thành đem hộp bánh ngọt đặt lại trước mặt Mộc Mai. “Vừa rồi tôi chỉ đùa một chút thôi, xin anh Kiêu Vĩ Thành đừng để ý. Bánh ngọt đã được đưa đến, hai chúng tôi cũng không tiện ở lại làm phiên. Chúng tôi xin phép đi trước.”
Ra khỏi phòng hội nghị, mặt Bạch Lâm Anh vẫn cho thấy cậu ta đang ngu người. Không phải bàn chuyện công việc sao? Sao chưa nói gì hết mà chỉ để lại đồ ăn nhẹ rồi đi vậy?
“Mợ hai, vì sao mợ không nhân cơ hội này để đề cập đến hợp đồng thế?”
“Tên cáo già Kiêu Vĩ Thành kia chắc chắn sẽ không tin tưởng chúng ta ngay lập tức nên không thể nóng lòng được, chúng ta vẫn còn thời gian. Ăn cơm chúa, múa tối ngày”, dù sao cũng đã đưa, anh ta có ăn hay không cũng quan trọng. “
Trên mặt Mộc Mai hiện ra nụ cười đắc ý.
Trong phòng hội nghị.
Kiêu Vĩ Thành lấy một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, hương vị quen thuộc trong nháy mắt ngập tràn mọi vị giác.
John mở miệng nói: “Ông chủ, có thể cho tôi thử một miếng hay không?”, Vừa dứt lời, Kiêu Vĩ Thành đã nhìn anh ta chằm chăm bằng ánh mắt sắc bén.
dohn giật nảy mình, vội vàng lấy tay che mặt: “Tôi đột nhiên nhớ ra mình còn có rất nhiều việc phải làm, tôi đi trước đây.
Kiêu Vĩ Thành nhìn món ăn nhẹ tỉnh tế trước mặt, trong lòng âm thầm giơ ngón cái tán thưởng Mộc Mai, dù sao thì bây giờ rất ít phụ nữ biết làm đồ ăn nhẹ.