Mục lục
Cố Tổng Sủng Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Diệp trong lòng coi thường hai người này, trong lòng cô ta chỉ có Cố Nam là xứng đáng với cô ta, cô ta không biết tại sao ông nội lại muốn để cô ta và Cố Văn kết hôn vậy chứ?

May mẫn thay, Mộc Mai đã bị lợi dụng để gả cho Cố Văn, thấy rằng họ có quan hệ tốt như vậy, thật giống như một Trò đùa.

Mộc Mai không muốn mất thời gian với người phụ nữ này nữa, nhưng cô không ngờ rằng cô ta sẽ nói xấu Cố Văn, cô cố gắng chống lại cơn choáng váng, đứng dậy và tát vào khuôn mặt thanh tú của Mộc Diệp.

“Mộc Diệp, ngậm miệng lại cho tôi.



Nếu tôi nghe thấy bất kỳ câu xúc phạm nào từ chị, tôi sẽ không bao giờ để yên cho chị đâu” "Mày... Mày dám đánh tao á, mày chán sống rt

đấy à?"

Mộc Diệp vừa định đánh lại thì mấy y bác sĩ đã tới kéo hai người ra: “Ngại quá hai cô à, đây là bệnh viện, cấm ồn ào, các bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi”

"Ông cút ngay cho tôi, ông có biết tôi là ai không? Dám ở đây hét lên với tôi hả?", "Cô à, mong cô hãy phối hợp với công việc của chúng tôi, nếu cô vẫn cứ tiếp tục làm loạn,

chúng tôi sẽ gọi bảo vệ tới mời cô ra ngoài đấy:Mấy bác sĩ rõ ràng là có chút không kiên nhẫn.

"Mấy người đang làm gì đó?”

Mộc Sĩ đi từ hành lang tới, nhìn thấy đám người đứng ở đó còn tưởng ba mình đã xảy ra chuyện gì.

Ông Mộc, mong ông hãy trông coi hai người này một chút, đây là bệnh viện, nếu cứ cãi nhau thì sẽ ảnh hưởng đến chuyện nghỉ ngơi của các bệnh nhân khác.

"Ngại quá, tôi biết rồi, làm phiền các anh quá!" Mộc Sĩ liên tục nói xin lõi: Hai, đứa có biết xấu hổ không thế, đây là bệnh viện, dù gì hai đứa cũng là chị em họ, cãi nhau ở đây là muốn để người khác chế giêu đấy à?”

Sau khi bác sĩ đi khỏi, Mộc Sĩ bắt đầu răn dạy hai người, thấy sắc mặt Mộc Mai tái nhợt, dáng vẻ hơi tiêu tụy thì quan tâm hỏi: "Hôm qua mày đã trông coi ở đây một đêm rồi, mau về nghỉ ngơi một chút đi, nếu ông nội mày tỉnh lại thì tao sẽ bảo cho, nghỉ ngơi cho khỏe đã rồi hãy qua” Mộc Mai lắc đầu, cô phải ở đây trông đến lúc ông nội tỉnh lại: "Chú ơi, con không sao, con không yên tâm...”

Mộc Mai còn chưa nói xong đã ngã xuống đất, đám người Cố Văn lập tức hoảng sợ.

"Mai... Cố Văn gọi một tiếng nhưng cô không trả lời, anh ôm cô vào lòng, ngồi trên xe lăn đi vào phòng cấp cứu. Mộc Diệp thấy cô đột nhiên ngã xuống thì có vẻ hả hê lắm, ngồi một bên không nói gì nữa.

Cố Văn ở lo lắng đợi bên ngoài, không ngờ ông nội của Mộc Mai còn chưa tỉnh lại, Mộc Mai đã ngã xuống trước rồi.

Mộc Sĩ cũng hơi lo.

Không nhắc đến quan hệ của ông ta và Mộc Mai, dù sao thì Mộc Mai cãi nhau với Mộc Diệp, tâm trạng quá kích động nên mới ngất xỉu, điều bây giờ ông ta lo lắng nhất chính là sợ chọc giận Cố Văn. Đến lúc đó, nếu phải nhả

tiền về thì công ty của bọn họ chắc chắn sẽ phá sản.: Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, ông ta cũng không còn cách nào cả, vậy nên ông ta phải trấn an cảm xúc của Cố Văn trước đã.

"Văn à, vừa...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK