Mục lục
Cố Tổng Sủng Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù tôi không có cách nào cứu cô ra ngoài, nhưng lại có thể nói chuyện phiếm với cô.”

“Không biết người bảo vệ đi đâu mất rồi, lúc nãy còn thấy anh ta ngủ ở bên kia. Công ty này có người nhắm vào tôi, nhất định anh ta bị người khác sai khiến cho nên mới cố ý rời đi.”

“Cô chắc chắn chứ? Nếu thật sự là như thế thì cô có thể khiếu nại với lãnh đạo.” Mạc Văn nhắc nhở.

“Nếu người cố ý nhắm vào tôi là lãnh đạo thì sao? Trước khi tôi có thể đứng vững gót chân thì tôi có thể nhãn nhịn tất cả. Nhưng ngày mà tôi đứng vững gót chân chính là ngày tôi đánh trả lại”

Trong mắt Mộc Mai lóe lên ánh sáng kiên định, dáng vẻ như muốn chém những người kia thành ngàn mảnh.



“Ha ha ha.” Ngồi ở bên ngoài, Mạc Văn bật cười ra tiếng.

“Anh cười cái gì?” Mộc Mai tỏ vẻ không hiểu.

“Đương nhiên là cười cô rồi, nhìn thấy dáng vẻ ghét ác như kẻ thù của cô, nếu như sinh ra ở cổ đại chắc chắn sẽ trở thành nữ hiệp.” Mạc Văn nhìn vê phía Mộc Mai, đã rất lâu rồi anh ta chưa thấy ánh mắt trong sáng rõ ràng như này.

Mộc Mai vui vẻ tiếp nhận sự đánh giá của Mạc Văn dành cho mình: “Anh nói không sai, nếu như tôi sinh ở cổ đại, có lẽ tôi sẽ thật sự trở thành nữ hiệp đó.

Hắt xì…”

Mộc Mai còn chưa nói xong đã hắt xì một cái, Mạc Văn nhíu mày hỏi: ‘Bị cảm lạnh sao?”

“Có lẽ vì ban đêm mà tôi lại mặc mỏng cho nên cảm thấy hơi lạnh.” Mộc Mai vừa xoa mũi vừa nói. Trước kia thân thể của cô không yếu ớt như bây giờ, rốt cuộc hôm nay bị sao vậy?

Mạc Văn thấy dáng vẻ này của Mộc Mai thì có chút lo lắng. Đêm khuya mình cảm thấy mát mẻ, nhưng nếu cô gái này bị cảm lạnh thì ngày mai sẽ không thể nào đi làm được nữa.



“Nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, tôi gọi cảnh sát để bọn họ cứu cô ra nhé. Nếu cô cứ ở trong đó cả đêm thì mai sẽ sốt đấy.”

Mạc Văn vừa nói vừa lấy điện thoại ra bấm 110.

Mộc Mai cảm kích nhìn thoáng qua Mạc Văn, thật sự là gặp quý nhân, người đàn ông này đã cứu mình hai lần rồi.

Khi cảnh sát chạy đến, Mộc Mai cũng không biết mình đã hắt xì bao nhiêu lần rồi.

Mạc Văn thấy gương mặt Mộc Mai ửng đỏ, cái mũi cũng bị lạnh đến đỏ bừng, anh ta cởi áo của mình khoác lên người Mộc Mai: “Mau về nhà đi.”

“Không cần khoác thêm cho tôi đâu, anh mặc vào đi. Đêm nay hơi lạnh, nếu anh lại bị cảm thì hai người chúng ta cũng đều là cá mè một lứa rồi.” Mộc Mai vừa nói vừa đưa trả áo cho Mạc Văn.

Mạc Văn lại từ chối: “Tôi là đàn ông, không sao đâu, cô khoác áo vào đi. Bây giờ tôi đưa cô về, đã trễ thế này rồi cô cũng không thể gọi được xe.”

Mộc Mai cười gượng: “Vậy làm phiên anh Văn quá, tính luôn lần này tôi đã nợ anh ba ân tình, cũng không biết nên trả lại anh thế nào.”

“Nếu cô Mai thật sự cảm thấy mình mắc nợ tôi thì hãy lấy thân báo đáp đi.”

Mạc Văn tiến sát đến cạnh Mộc Mai, trên mặt nở nụ cười tươi.

Sắc mặt Mộc Mai trở nên đỏ ửng, lui về phía sau một bước: “Anh Mạc à, anh đang nói đùa gì thế?”

“Ha ha, đi thôi, cô định tiếp tục đứng giữa trời lạnh thế sao? Đi nhanh lên đi, tôi đưa cô về nhà.”

Mạc Văn cũng không trả lời câu hỏi của Mộc Mai, mà đưa Mộc Mai về biệt thự của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK