Cố Văn ngồi dậy, cầm lấy chiếc điện thoại đạt trên bàn đầu giường, sau khi nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình liền không khỏi cau mày.
“Sao thế? Có chuyện gì gấp sao?”
Mộc Mai mở đôi mắt đang ngái ngủ của mình nhìn Cố Văn.
“Không sao.” Nói xong, Cố Văn cúp điện thoại trên tay.
“Vậy sao anh không nhấc máy?”
Mộc Mai tò mò, điện thoại gọi đến lúc này hẳn là có chuyện gì gấp chứ.
“Đối với tôi mà nói thì nó không quan trọng, đi ngủ đi.” Có lẽ là vì giọng nói của Cố Văn quá dịu dàng, khiến Mộc Mai lại lần nữa chìm vào giấc ngủ. Cố Văn ngồi lên chiếc xe lăn đi ra khỏi phòng, đi vào phòng làm việc bấm điện thoại, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Xảy ra chuyện gì?”
Bây giờ là bốn giờ sáng, bọn họ bình thường không thể gọi điện đến cho anh vào lúc này, nhất định là đã xảy ra chuyện gì mới làm phiền anh giờ này.
“Anh hai, chúng ta có một lô hàng bị cướp.” Giọng nói ở bên kia rõ ràng là đang hoảng loạn, lô hàng này bọn họ đã làm rất lâu, không ngờ lại có người dám ra mặt ngăn cản.
“Đã điều tra chưa?” Cố Văn cau mày, lại còn dám leo lên đầu ông ngồi, những người đó thật là không muốn sống nữa rồi.
Bên kia nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Cố Văn, cả người không khỏi rùng mình một cái: “Đã điều tra rồi, là tên cướp biển.”
“Đuổi theo.” Giọng điệu của Cố Văn lạnh lùng, vẻ mặt đầy hung ác, nếu có người ở trước mặt, nhất định sẽ bị người đàn ông này doạ cho khiếp sợ.
“Anh hai, anh có muốn…’ Bên kia có chút không chắc chắn, không dám trực.
tiếp ra lệnh. “Giết.” Chỉ một từ đó, giọng nói lạnh lẽo đến bức người, khiến cả phòng làm việc lạnh như rơi xuống hầm băng, người gọi điện thoại cũng cảm nhận rõ ràng được lửa giận của Cố Văn.
“Chút nữa đến đón tôi.” Giọng nói của Cố Văn không được tốt cho lắm.
Nghe thấy lời nói của Cố Văn, bên kia lại có chút do dự: “Anh hai, hay là anh không nên tham gia vào vụ này, anh và chị dâu vừa mới kết hôn…”
“Có khi nào yêu cầu cậu thay tôi đưa ra quyết định chưa?” Cố Văn chặn miệng người đàn ông.
Nếu một người đàn ông ngay cả sự nghiệp của bản thân cũng không hoàn thành được, thế thì làm sao có thể bảo vệ được người phụ nữ của mình?
“Thế thì tụi em đến đón anh ngay lập tức.” Sau khi nói xong bên kia lập †ức cúp máy.
Cố Văn hồi phục lại tâm tình của mình sau đó về lại phòng, nhìn Mộc Mai đang nằm trên giường ngủ say, Cố Văn nhẹ nhàng hôn lên má người phụ nữ: “Chờ tôi quay về nhé.”
Mộc Mai cảm nhận được sự dịu dàng này trong giấc mơ của mình, chỉ đáp lại một tiếng yếu ớt rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Lúc Mộc Mai tỉnh dậy thì trời đã sáng, cô lập tức vùng dậy, lại phát hiện Cố Văn ở bên cạnh đã sớm không thấy bóng dáng.
Mộc Mai gãi gãi đầu tóc rối tung của mình, đi chân trần trên tấm thảm mềm mại đến kéo rèm cửa ra, để ánh năng tùy ý chiếu vào người mình, vô cùng thoải mái.