Mục lục
Cố Tổng Sủng Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cũng không phải nhớ anh nhiều, đúng rồi, có một chuyện tôi muốn nói với anh, hôm nay anh trai anh đã đến nhà chúng ta.” Mộc Mai nói. Nhưng Cố Văn lại không quan tâm điều đó, anh biết tại sao người đàn ông này lại đến nhà của họ: “Sao đó thì sao?”

“Nói là anh đi tìm hoa hỏi liễu, còn đặc biệt cho tôi xem bức ảnh anh ôm người phụ nữ trong lòng.” Không hiểu †ại sao, cô rõ ràng biết là Cố Nam đang cố ý chia rẽ ly gián hai người, nhưng trong lòng cô vẫn để tâm.

“Haha, cô gái ngốc nghếch.”

Nghe thấy tiếng cười của người đàn ông, Mộc Mai có chút khó chịu: “Anh cười cái gì vậy, nếu tôi tin những gì anh †a nói thì bây giờ đã không gọi video cho anhl”

“Nghỉ ngơi thật tốt, đợi khi nào tôi trở về, tôi sẽ trực tiếp đưa em đến công ty làm việc.” Cố Văn biết Mộc Mai là người rất thông minh, anh không thể để lãng phí tài nguyên như vậy.



“Hả? Tôi sợ mình không làm được.”

Mặc dù trước đây cô cũng tốt nghiệp ở một trường đại học danh tiếng nhưng mấy năm nay cô vẫn luôn làm những công việc lặt vặt bên ngoài, hoàn toàn không có kinh nghiệm làm việc, cô sợ rằng bản thân sẽ không thể xử lý được.

Cố Văn hít một hơi thật sâu: “Em làm thư ký riêng của anh thì sao có thể không thể làm được?”

Mộc Mai: “…..” Thư ký riêng, sao lại có cảm giác giống như thay thế công việc của Ngôn Bảo?

Có lẽ là vì qua cuộc điện thoại với Cố Văn mà tâm trạng của Mộc Mai cũng tốt hơn rất nhiều, đêm nay cũng đã ngủ rất ngon.

Sau khi tỉnh giấc, Mộc Mai thay một bộ quần áo mới rồi đi xuống lầu, điều đáng ngạc nhiên là Cố Văn lại đang ngồi vào bàn ăn.

Mộc Mai đứng ở góc cầu thang chớp mắt rất nhanh, sau đó lại vỗ vỗ vào mặt: “Chị An, có phải là tôi vẫn đang mơ chưa tỉnh đúng không?”

Chị An quay đầu lại nhìn thấy cô đang đánh vào mặt mình liền tiến lên phía trước: “Cô Mai, cô đang làm gì ở đây vậy?”

Chị An nở một nụ, chị cũng hiểu tại sao Mộc Mai lại hành động như vậy.

“Tôi đang băn khoăn có phải là tôi vân chưa tỉnh ngủ.” Mộc Mai ghé vào tai chị An nói nhỏ, thế nhưng cô có chớp mắt bao nhiêu lần đi nữa thì Cố Văn vẫn thực sự ở đó.

“Cô đừng nghĩ lung tung nữa, sáng sớm cậu chủ đã vội vàng quay về, bây giờ vẫn chưa ăn sáng, cô mau qua ăn cơm cùng cậu chủ.”

Sau khi nói xong, chị An lại tiếp tục đi vào bếp bận rộn làm việc, Mộc Mai bước đến trước mặt Cố Văn, giơ tay lắc lắc trước mắt anh.

“Em vẫn chưa tin tôi là thật sao?”

Nhìn thấy dáng vẻ thăm dò của Mộc Mai, Cố Văn không khỏi cảm thấy buồn cười.

“Tôi thực sự vẫn không dám tin.”

Mộc Mai ngồi đối diện với Cố Văn, cầm miếng bánh mì trên bàn cắn một miếng.

“Sao anh lại về?” Mộc Mai nuốt xong miếng bánh mì hỏi.

“Tối hôm qua không biết là cô gái ngốc nào nói nhớ tôi, tôi sợ cô ấy bị bệnh tương tư đành phải quay về trước xem thế nào.” Cố Văn vừa ăn vừa nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK