Lúc Mộc Mai phát hiện ra thì đã quá muộn, trong lúc ánh đèn điện toé ra lửa, một người đàn ông nhanh chóng bước tới kéo Mộc Mai lại, những thứ trong tay – rơi vãi khắp sàn nhà, lập tức bị chiếc xe đó nghiền nát.
Mộc Mai thất thần ngồi trên mặt đất, nếu muộn thêm một giây nữa, chính cô có thể cũng sẽ bị nghiền nát như những mảnh vụn trên mặt đất.
Chị An thấy Mộc Mai bình an vô sự, lập tức bước tới: ‘Mợ chủ, mợ có bị thương không? Nếu mợ cảm thấy khó chịu chỗ nào thì nhất định phải nói cho tôi biết, tôi sẽ đưa mợ đến bệnh viện kiểm tra.”
Người đàn ông đó nhìn thấy Mộc Mai vẫn ngồi trên mặt đất không hề nhúc nhích, không khỏi cau mày, ‘Mợ chủ nhà cô hẳn là bị doạ rồi, sẽ không có vấn đề gì lớn đâu, vừa rồi tôi đã kịp thời kéo cô ấy lại, cô ấy không bị chiếc xe đó chạm vào đâu.”
“Rất cám ơn anh đã ra tay cứu giúp.”
Chị An biết chỉ cảm ơn không như vây thì có chút không ổn, nhưng bây giờ việc quan trọng nhất là xem Mộc Mai có bị sao không.
Cô là vợ của cậu hai, nếu thật sự bị thương thì làm sao cô ta có thể giải thích với cậu chủ đây?
Một lúc sau, ánh mắt của Mộc Mai dần dần có chút tiêu cự, trên mặt lộ ra một tia hoảng sợ: “Vừa rồi tôi…
“Mợ chủ không sao rồi, vừa rồi là vị này cứu mợ” Nhìn thấy Mộc Mai tỉnh táo lại, chị An vẫn không quên nhắc đến ân nhân cứu mạng của cô. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lúc này Mộc Mai mới nhìn thấy rõ người đàn ông đã cứu mình, khuôn mặt †uấn tú của anh ta đang mang vẻ lo lắng.
Mộc Mai lập tức tiến lên cúi đầu: “Thật sự cảm ơn anh, nếu không có anh kịp thời ra tay, e rằng tôi cũng sẽ nát bét như đống đồ bị nghiền nát đó.”
“Tiện tay thôi mà, cô gái không cần phải để bụng trong lòng, nhưng cô vẫn nên đi kiểm tra một chút, chiếc xe đó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.”
Người đàn ông nhắc nhở Mộc Mai rằng chuyện này không hề đơn giản, tất cả những chiếc xe ở đây đều chạy rất tốt, tại sao chiếc xe đó lại đột nhiên mất lái, hơn nữa còn cố tình chạy đến lúc Mộc Mai không chú ý.
Nghe thấy lời nhắc nhở của người đàn ông, Mộc Mai chậm rãi ngẩng đầu: “Ý của anh là chuyện này là do có người cố ý làm phải không?”
“Không loại trừ suy nghĩ này.” Người đàn ông tiếp tục nói.
Mộc Mai nhíu mày, trong khoảng thời gian ngắn cô vấn thật sự không nghĩ ra rốt cuộc là ai đã hại mình.
Nhà họ Mộc? Nhưng cho dù người nhà họ Mộc có ghét cô thế nào, cũng không đến nỗi khiến cô vào chỗ chết thế này.
“Tôi thực sự vẫn không thể nghĩ ra người đó là ai, có lẽ đó thực sự chỉ là một sự trùng hợp, xin hỏi quý danh của anh là?”
Người đàn ông này là ân nhân cứu mạng của cô, cô nhất định phải đền đáp mới được.
“Mạc Văn.” Mạc Văn đáp.