Mục lục
Cố Tổng Sủng Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh họ, em...”

Ninh Thanh Trúc tan nát cõi lòng.

Ngay sau đó, cô ta thầm an ủi bản thân.

Hiện giờ Cố Văn lạnh nhạt như vậy cũng không sao cả. Sau này khi có thời gian ở bên cạnh nhau nhiều hơn rồi, kiểu gì thì cô ta cũng sẽ nghĩ ra cách làm cho anh có cảm tình với mình mà thôi. Chỉ cần như vậy là Ninh Thanh Trúc có thể dễ dàng cướp lấy anh khỏi tay của Mộc Mai rồi. Mộc Mai mỉm cười không nói một tiếng nào, biểu cảm của cô giống như là không thèm để ý gì tới những hành động đó vậy.

Sau đó, bốn người bọn họ cùng nhau dùng bữa. Trên bàn ăn, hai mẹ con Từ Nhã Huệ thay nhau gắp thức ăn cho Mộc Mai. Lý do rất đơn giản, bởi vì cô đã dành rất nhiều lời lẽ có cánh nói giúp cho Ninh Thanh Trúc, vì thế nên cô mới được chăm sóc nhiệt tình đến như Vậy.



Nhìn thấy dáng vẻ cười cười nói nói của Từ Nhã Huệ và Ninh Thanh Trúc, trong lòng Mộc Mai có hơi khó chịu. Sau vụ tai nạn ô tô năm năm về trước, mẹ cô đã trở thành người thực vật.

Đừng nói là nấu cho cô một bữa cơm, ngay cả việc trò chuyện bình thường với nhau, bà ấy cũng không thể nào làm được.

Tâm trạng của Mộc Mai không được vui cho lắm. Trong khi hai mẹ con Từ Nhã Huệ vẫn đang vui vẻ nói cười, thì chỉ có duy nhất Cố Văn là nhìn ra nỗi phiên muộn trong lòng của cô. Trên bàn ăn cũng không nên hỏi nhiều làm

gì, anh gắp vài món, ăn qua loa cho có rồi tìm cớ dẫn Mộc Mai rời khỏi.

Lúc đi đến cổng, Ninh Thanh Trúc đuối theo rồi cất tiếng gọi lớn: "Anh họ, đợi một chút, em có cái này cho anh” Cô ta đưa ra một cái hộp: 'Đây là lá trà mà anh thích. Khó khăn lắm em mới tìm được loại trà chất lượng như vậy. Anh nhớ phải uống đó nhé!”

"Sao em biết được tôi thích uống loại trà này?” Cố Văn lạnh lùng hỏi. Từ trước tới giờ, anh chưa từng nói cho Ninh Thanh Trúc biết điều này.

"Em..:. Ninh Thanh Trúc cũng không biết nên giải thích việc này như thế nào cho phải. Không lẽ lại nói thắng ra rằng mình đã lén lút tìm hiểu về thói quen sinh hoạt của Cố Văn ư?

"Đây là tấm lòng của em họ. Nếu như anh không thích thì có thể vứt đi.

Bình thường tôi cũng không thích uống trà' Mộc Mai nhận lấy món đồ từ trong tay Ninh Thanh Trúc.

“Chị dâu...”

Ninh Thanh Trúc muốn nói điều gì đó, nhưng lời vừa tới cổ họng đã nghẹn ứ lại, không thốt nên lời.

"Yên tâm đi! Chị sẽ pha trà này cho Cố Văn uống mà. Em không phải lo, chị sẽ không phụ ý tốt của em đâu." Rõ ràng, Mộc Mai đã nhìn thấu được suy nghĩ của Ninh Thanh Trúc. Cô mỉm cười rồi nói.

"Em họ, chị dâu thấy em là một cô gái tốt nên mới nói với em mấy câu này.

Em vừa mới bước vào đời, làm cái gì cũng phải từ từ và thực tế một chút. Em„, đừng có học theo mấy cô gái chỉ biết đội tiền bạc, vật chất lên đầu. Chỉ vì muốn lấy được một người chồng giàu có mà làm nên biết bao nhiêu chuyện mất mặt, xấu hổ”

Mộc Mai muốn nhắc nhở cô ta đừng mãi mơ mộng về những thứ vốn dĩ không thuộc về mình nữa.

"Em biết rồi”

Ninh Thanh Trúc nắm chặt hai tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK