Mục lục
Cố Tổng Sủng Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Lan Huyên không có lấy một chút chút kiềm chế hay. cảm giác tội lỗi, nếu đổi thành người khác sẽ chẳng bao giờ đem những chuyện xấu xa này công khai nói trước mặt người khác, thế mà giờ Bạch Lan Huyên lại cảm thấy đây như một chuyện đáng để tự hào.

Biết rằng không thể thuyết phục được mẹ mình nữa, Cố Nam chỉ đành mặc kệ chị em hai người làm loạn.

Anh ta lắc đầu bất lực: “Chị em hai người cứ ở đây mà nói chuyện, con có việc đi trước. Nếu dì không còn chuyện gì nữa thì tốt nhất nên rời khỏi trước khi ba tôi về. Nếu để bố tôi biết chuyện thì e là dì không có quả ngon để ăn đâu” “Cháu nói chuyện kiểu gì vậy? Dì là trưởng bối của cháu, đáng đời cháu bị Cố Văn đuổi ra khỏi nhà.. “

Lời nói của Bạch Lan Huyên lọt vào tai Cố Nam, anh ta quay phắt đầu lại, ánh mắt lãnh đạm nhìn lên người Bạch Lan Huyên.

Bạch Vũ đứng chắn giữa hai người: “Được rồi, em đừng chấp nhặt với nó, nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện! Về chuyện em nói chúng ta thương lượng tiếp. Dù sao thì Cố Nam cũng vừa mới rời khỏi công ty”

“Nói thế nào em cũng là trưởng bối của nó mà nó lại dám nói năng ngang ngược, không nể nang gì như vậy! Chị à, em phải nói chị, cách giáo dục con cái của chị không có chút tiến bộ nào! Chị nhìn hai đứa con em mà xem, có bao giờ

dám cãi lại em? Lúc chị sang nhà em, hai đứa nhỏ có lúc nào là không tươi cười chào hỏi gọi chị một tiếng dì?” Bạch Lan Huyên vô cùng tức giận, trước đây bà ta chưa bao. giờ phải chịu thiệt như vậy, thế mà lại bị một đứa cháu dạy dõ.

Bạch Vũ bất lực kéo tay em gái: “Được rồi được rồi, em đừng giận nữa.

Chị biết con nhà em ngoan ngoãn hiểu chuyện, con nhà chị không thể sánh được, được chưa nào? Lát nữa ở lại ăn cơm tối đi”

“Ở lại nhà chị ăn cơm? Chồng chị về mà nhìn thấy em không nuốt sống em mới lạ, em cũng không muốn phải nhìn sắc mặt người khác”

Bạch Lan Huyền không thích Cố Đình chút nào, cảm thấy ông ta ngạo mạn thành tính, mắt mọc trên đỉnh đầu rồi.

Lời của Bạch Lan Huyên khiến Bạch Vũ cảm thấy buồn cười: “Sao em lại sợ chồng chị như vậy? Dù thế nào chị cũng là vợ ông ấy. Đợi ông ấy về thì gọi cả em rể qua đây để hai người họ uống với nhau vài ly. Một khi vui lên có khi lại có thể tiến tới hợp tác, em cũng không cần phải bôn ba khắp nơi nữa. Em nhìn mình xem, gân đây em tiều tụy đi nhiều đấy. Mẹ chúng ta đã gần chín mươi tuổi rồi, em cũng không muốn khiến mẹ lo lắng phải không?”

Bạch Lan Huyên bình tĩnh lại: “Chỉ đành vậy thôi, nhưng chị phải nhắc nhở chồng chị đừng có khiêu khích em, em mà không vui thì chuyện chị cờ bạc thua lỗ không giấu được nữa đâu. Tuy chị là chị của em, nhưng em cũng không dám đảm bảo rằng em có thể giữ bí mật này..”

“Em gái ngoan, em nể mặt chị chút đi! Chị sẽ nói với anh rể của em, mặc dù công ty đã thuộc sở hữu của Cố Văn nhưng chúng ta vẫn có chút tài sản.

Đến lúc đó chúng ta lấy ra lấp đầy lỗ hổng cho em. Em cũng về khuyên em rể đừng tiếp tục đánh bạc nữa, đừng cứ như cái động không đáy muốn lấp cũng không lấp được”

“Lễ nào chị nó sao? Cố Văn là ai?

Chị là ai? Dù Cố Văn không phải là con ruột của chị nhưng nó cũng được chị nuôi lớn, chẳng lẽ nó còn định vứt bỏ ơn dưỡng dục sao? Đúng thật là ba nào con nấy!”. Truyện Võng Du

Bạch Lan Huyên không thèm để Cố Văn vào mắt một chút nào, người đàn ông này kiêu ngạo tự đại như vậy, nếu không. phải lúc đó anh ta còn chút giá trị lợi dụng trong nhà họ Cố Thì sớm đã bị đuổi đi rồi.

Không ngờ hôm nay lại đuổi được Cố Nam đi, cũng không biết anh đã dùng thủ đoạn đê hèn nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK