Dừng một chút, Mộc Mai lại hỏi: "Đúng rồi, em họ của anh đang làm công việc gì ấy nhỉ?”
Ninh Thanh Trúc liếc nhìn Cố Văn rồi ngượng ngùng lên tiếng: 'Em vừa mới tốt nghiệp Đại học, vấn chưa đi xin việc an "Thế lại vừa khéo, hay là em đến công ty của nhà họ Cố làm đi' Mộc Mai nở một nụ cười ngọt ngào, thật biết cách làm cho người khác không thể nhìn thấu được suy nghĩ của mình.
Ninh Thanh Trúc vô cùng ngạc nhiên. Ban đầu cô ta đã nuôi ý định sẽ đến làm việc ở công ty nhà họ Cố. Như vậy thì cô ta mới có thể ở gần Cố Văn được. Bên cạnh đó, cô †a còn có thể tranh thủ, tìm cơ hội vun vén tình cảm giữa hai người bọn họ. Đúng là một ý tưởng tuyệt vời! Một mũi tên trúng hai đích.
Chỉ là không ngờ, Ninh Thanh Trúc còn chưa kịp thực hiện kế hoạch đó thì đã bị Mộc Mai đi trước một bước. Đùng một cái, thế mà cô lại trở thành vợ của Cố Văn. Thật tình mà nói, đây là một oú sốc tỉnh thần cực lớn, tát thẳng vào mặt Ninh Thanh Trúc. Bởi vậy mới nói, làm sao cô ta có thể bằng lòng cho được.
Chính vì thế, lúc vừa nghe xong lời của Mộc Mai, trong đầu cô ta mới nảy lên một ý nghĩ đen tối. Nếu thật sự cô
†a có thể lọt vào mắt xanh của Cố Văn, như vậy, đến lúc anh và Mộc Mai ly hôn, thì tự nhiên vị trí cô chủ nhà họ Cố rồi cũng sẽ rơi vào tay của cô ta mà thôi.
Ninh Thanh Trúc cố gắng che giấu đi sự phấn khích đang nhảy múa trong lòng mình. Cô ta trưng ra bộ mặt ngượng ngùng rồi nói: 'Em chỉ sợ là mình không đủ khả năng thôi! Hiện tại thì em vẫn đang cố găng chuẩn bị cho buổi phỏng vấn sắp tới ạ”
"Em là em họ của Cố Văn mài Làm gì mà còn phải đi phỏng vấn nữa cơ chứ? Dù sao thì anh ấy cũng đang thiếu một trợ lý riêng đó. Hay là em đến công ty làm trợ lý cho anh ấy đi. Cứ giúp anh ấy xử lý công việc cho thật tốt là được Tioi: Vừa nói xong, Mộc Mai quay sang nhìn Từ Nhã Huệ: "Cô à, không biết cháu sắp xếp như vậy có làm cho cô vừa ý không ạ?”
Từ Nhã Huệ không tin Mộc Mai lại không nhìn ra được tình cảm của con gái mình dành cho Cố Văn. Bà ta không biết mục đích của cô là gì cả, bèn trả lời: 'Được vậy thì tốt quá rồi! Chỉ sợ là con bé lại làm vướng tay vướng chân Cố Văn mà thôi!”
Dứt lời, Từ Nhã Huệ quay sang thăm dò Cố Văn. Vẻ mặt của anh không chút thay đổi. Nhưng biểu cảm thì rõ ràng là không bằng lòng một chút nào cả.
"Có gì mà vướng tay vướng chân đâu cơ chứ. Dễ như ăn cháo thôi cô ạI Cố Văn, anh nói xem có đúng không nào." Mộc Mai quay đầu lại, cô nhìn chằm chằm vào con người đang ngồi im thin thít nãy giờ rồi hỏi.
Cố Văn hoàn toàn không hy vọng Ninh Thanh Trúc sẽ đến làm việc ở công ty nhà họ Cố một chút nào cả. Tốt nhất là có thể làm cho người phụ nữ đáng ghét này biến đi đâu đó càng xa càng tốt: Nếu như em đã muốn cho cô ấy đến làm việc ở công ty nhà họ Cố, vậy thì cứ để cho cô ấy vào làm là được rồi” Cố Văn hờn dõi nói. Nếu như Ninh Thanh Trúc thực sự trở thành trợ lý riêng của anh, ngày nào cũng lẽo đếo theo sau anh như vậy thì có chết anh cũng không tin, Mộc Mai lại có thể ung dung mà không cảm thấy khó chịu một chút nào.
Nghe thấy Cố Văn nói như vậy, Ninh Thanh Trúc không giấu nổi sự vui mừng, cô ta nhào vào lòng của anh: “Quá tốt rồi! Anh họ, cám ơn anhl Em chắc chăn sẽ thật chăm chỉ làm việc, cố gắng giúp đỡ anh thật tốt ạ”
Cố Văn ngồi trên xe lăn, anh không có cách nào né tránh được cả. Hết cách, anh nhăn nhó mặt mày đẩy cô ta sang một bên: “Tránh xa tôi ra!”