“Anh...các người...được lắm, hôm nay tôi không tính toán với các người, nỗi xấu hổ mà tôi phải chịu, tôi sẽ trả gấp bội trong tương lai! Cố Văn, là anh không cần tôi, sau này đừng có hối hận”
Tuy nhiên, Cố Văn cười nhạt: “Tôi nên nói điều này, cô đã phản bội tôi trước. Nhưng không quan trọng, đối với tôi cô chẳng là gì cả. Chỉ khác là cô khiến tôi có thêm chút gánh nặng. Vì vậy, tôi nên cảm ơn cô đã để tôi hiểu rõ bộ mặt thật của cô”
Vốn dĩ tưởng rằng mình vẫn có chỗ đứng trong lòng Cố Văn, nhưng không ngờ còn tệ hơn cả một con chó.
Ninh Thanh Trúc tức giận rời đi, ở lại đây đơn giản là tự làm nhục mình.
Nhưng cô không dám đến công ty tìm Cố Nam, Mộc Diệp lúc nào cũng nhìn chăm chằm vào cô ta và Cố Nam, như thể chị ta chuyện gì cũng biết.
Kết quả là những người khác trong công ty tránh cô ta như một vị thần bệnh dịch.
Cô ta không biết phải đi đâu, chỉ biết đi về phía trước, đôi mắt vô hồn, như một cái xác sống.
Mộc Mai trên lầu nhìn thấy Ninh Thanh Trúc đang đi tới, nói với Cố Văn phía sau: “Người phụ nữ này, sợ rằng cuộc sống của cô ta trong công tỳ sẽ khó khăn”
Nếu không cũng không làm âm ï lên như vậy.
“Nói là cô ta không có quan hệ gì với chúng ta cũng khó. Con đường là do cô ta tự lựa chọn. Chúng ta không có. quyền can thiệp. Hơn nữa, là cô ta tự chuốc họa vào thân”
Cố Văn lúc này không lo lắng điều gì nữa, chỉ quan tâm đến vợ và đứa con trong bụng.
Cô mang thai lần đầu, vì vậy cần phải cẩn thận về mọi thứ.
Khi đã đến giờ ăn tối, chị An đã chuẩn bị bữa ăn.
Cố Văn ôm Mộc Mai xuống lầ thang thì anh sẽ ôm em xuống” ì “Nói đùa gì vậy, ở nhà cũng phải ôm em, khi người khác nhìn thấy anh không ngại sao? Làm vậy chẳng phải sẽ lộ hết bí mật của anh
'Sau này em xuống cầu
sao, em cũng không phải không có tay chân, vấn đi lại được, anh đừng lo lắng.”
Tuy rằng là con đầu lòng, mọi việc đều phải cẩn thận, nhưng Mộc Mai cũng không phải trẻ con, nhưng bọn họ cũng có chút lo lắng.
“Anh chỉ không muốn em ngã”
Sau khi ăn xong, cả hai định nghỉ ngơi thì nhận được điện thoại của Cố Đình.
Cố Văn trả lời điện thoại với giọng điệu thản nhiên: “Có chuyện gì vậy cha?”
“Ba nghe nói rằng con đã nghỉ việc mười tháng ở côngty. Con có biết điều đó có nghĩa là gì không?” Cố Đình rất †ức giận. Mặc dù giọng nói của ông ta không lớn nhưng Cố Văn có thể nghe thấy rằng ba anh đang cố găng hết sức để chịu đựng nó.
“Vâng, con có xin nghỉ phép. Dù con có ở lại công ty cũng vô dụng. Chỉ là một vị trí trống. Vì con ngoanrtrò giỏi của ba không muốn con có mặt ở công †y, không phải ba muốn như vậy sao?
Dù sao mọi suy nghĩ của ba đều đồn vào anh ta, con chỉ là một kẻ vô dụng”
Cố Văn không muốn nói chuyện vô nghĩa với người đàn ông này nữa.
Cố Đình không ngờ Cố Văn lại nói những điều như thế này. Cả hai người đều là con trai của ông ta. Đôi chân của Cố Văn đã bị phế. Ông ấy giao cho anh vị trí tổng giám đốc thay vì chủ tịch. Mọi người đang để mắt đến vị trí đó, Cố Đình làm điều này cũng là để bảo vệ Cố Văn.
“Con ở nơi nào nghe được những lời như vậy, hai người đều là con trai của ba, ba sẽ không chiều nó, tất cả mọi việc chỉ có mẹ của con làm thôi..”