Mộc Đoàn ngồi trên ghế sô pha, mặt đen sì, quay đầu nói với Mộc Sĩ: “Nói với vợ con, không có chứng cứ thì đừng đổ tội lên đầu ngươi khác, làm việc phải chú ý chứng cứ.”
“Ba, chẳng lẽ ba muốn để Mộc Mai trở về nhà họ Mộc sao?” Tô Ngọc Vân hỏi lại, giờ chỉ còn ba người nhà họ, bà ta không cần ngụy trang nữa.
Mộc Đoàn ngước mất nhìn thoáng qua người đàn bà ngu xuẩn này: “Sau này cô muốn dạy bảo Mộc Mai thì đừng có làm trước mặt Cố Văn. Thân phân của Cố Văn thế nào, chẳng lẽ cô không rõ? Dù hai người đó không có tình cảm thì Mộc Mai cũng là người phụ nữ của Cố Văn, nếu bắt nạt con bé ở trước mặt cậu ta thì chính là đối nghịch với toàn bộ nhà họ Cố đấy, ngu xuẩn.”
Trong khoảng thời gian này, Mộc Đoàn có thể cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi của Mộc Mai, hình như cô muốn bước chân vào nhà họ Mộc một lần nữa. Mặc dù không biết cô có ý đồ gì, nhưng có thể đặt cô vào trong tầm mắt của mình để trông chừng sẽ an tâm hơn nhiều.
“Nói với Mộc Diệp và Cố Nam, sau này đừng tìm Mộc Mai gây phiền phức nữa, hai người họ không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu.” Mộc Đoàn cảm nhận được khí thế mạnh mẽ trên người Cố Văn, cho dù hai chân anh tàn phế nhưng cũng không thể che giấu được khí chất vương gả trên người mình.
So ra thì khí thế của Cố Nam có vẻ yếu hơn. Ông ta không biết cuối cùng ai mới là người thắng, nhưng nếu có thể để cả hai đứa cháu gái gả vào nhà họ Cố thì dù sau này ai ngồi lên vị trí chủ gia tộc, nhà họ Mộc của ông ta cũng chỉ có lợi mà không có hại.
Vậy nên, ông ta sẽ đối xử tốt với con bé Mộc Mai kia hơn một chút.
Thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt đã đến chủ nhật.
Nhà họ Mộc đã chật kín người, ngày mừng thọ của ông Mộc, tất cả những người quyền thế đều rất nể mặt.
Mộc Sĩ và Tô Ngọc Vân hai người đứng ở cửa chào các vị khách quý, xem xem những người này mang theo những quà gì.
Hay là có thể may mắn hợp tác được với những nhân vật tai to mặt lớn trên thương trường này.
Mộc Mai nhìn xe cộ qua lại trước mặt, hầu hết những người đến đây đều là để lấy lòng nhà họ Mộc. Hi vọng công ty của mình có thể nhận được sự che chở của nhà họ Mộc. Cố Văn quay đầu lại, thấy Mộc Mai đang nhìn chằm chằm vào những người đó, khuôn mặt của anh lộ ra vẻ tươi cười: “Khi em nhìn thấy những người này, trong lòng đang nghĩ gì thế?”
“Một lũ xu nịnh.”
“Thế giới chính là như vậy. Mọi người đều muốn trở nên mạnh hơn.” Cố Văn những năm gần đây không ít lần cảm nhận được sự nịnh bợ như vậy, đặc biệt là để anh ta từ tổng giám đốc rơi xuống tình trạng như thế này, e rằng anh sớm đã nhìn được lòng người dễ thay đổi rồi.
“Tôi e rằng bữa tiệc hôm nay không đơn giản như vậy, em hãy chuẩn bị cho tốt đi.” Nếu đã đến đây rồi, thì không nên sợ gặp phiền phức nữa.
Mộc Mai mặc một bộ váy dạ hội lộng lẫy đẩy Cố Văn mặc trên người bộ đồ tây vào trong nhà họ Mộc.
Mộc Sĩ và Tô Ngọc Vân, khi cả hai người nhìn thấy Cố Văn và Mộc Mai, khuôn mặt vui vẻ vốn có của Tô Ngọc Vân ngay lập tức lộ ra vẻ khinh thường: “Hai người còn thực sự đến đây rồi sao?
Mộc Mai nhìn bộ dạng của cô đi, bộ lễ phục này cũng là đi thuê về sao? Vậy cô phải cẩn thận đấy nhé, đừng để làm bẩn rồi thì không trả hàng được đâu.”