Mục lục
Cố Tổng Sủng Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Diệp ung dung nói, dù sao mẹ cô ta làm chuyện này, cho dù muốn kiểm tra cũng sẽ không tra ra được đến mình.

Ông nội đã già rồi, chân tay tê bại từ lâu, có lẽ chỉ biết ông bị ngã thôi, chứ như thế nào không ai chứng kiến, nhưng dữ liệu ông có tỉnh lại được hay khôngthì vần chưa rõ. “Về phần đồ vật đẳng kia, mẹ cứ giao cho con, chúng ta vẫn cần phải có chút đảm bảo, mẹ là người nhà họ Mộc, không nên để người khác bắt thóp dễ dàng như thế”

Mộc Diệp nhắc mẹ cô ta đừng tỏ vẻ sợ hãi bối rối, dễ bị người khác nghi ngờ.

Sáng sớm hôm sau, Mộc Diệp diện đồ trang sức và đến bệnh viện với chiếc †úi hàng hiệu vừa mua.



Trong hành lang của bệnh viện, Cố Văn và vợ anh đang đợi ở đó.

Mộc Diệp bước lại gần, khinh thường nói: “Ồ, dù sao hai người cũng là người có thân phận, sao có thể có bộ dạng như thế này, người ngoài nhìn thấy thì cười cho”

Mộc Mai nhìn thấy quần áo của người phụ nữ trước mặt, rất tức giận: “Ông nội bệnh nặng, chị ăn mặc lòe loẹt kệch cỡm thế này cho ai xem?”

Mộc Diệp không thích Mộc Mai, cô ta không ngờ rằng Mộc Mai sẽ dạy dỗ mình.

“Mộc Mai, cô cũng rảnh rồi quá, tôi có cân phải báo cô tôi sẽ mặc quần áo gì không? Hôm nay tôi đến thăm ông nội. Cô muốn lấy tài sản nhà chúng ta thì cứ nói, tại sao lại phải đuổi tôi đi. Cô muốn chăm sóc ông nội để lấy công danh hả? Không có cửa! Gia sản nhà họ Mộc chỉ có thể là của tôi”



Mộc Mai nghe người phụ nữ này nói xong, lập tức đứng lên, sắc mặt cô giận đến nỗi tái nhọt: “Tài sản, chị chỉ biết có tài sản thôi à! Ngoài tài sản ra chị còn biết gì nữa? Điều quan trọng nhất bây giờ không phải là an toàn tính mạng của ông nội hay sao?”

“Mộc Mai, đừng không biết xấu hổ, hôm nay tôi có thể tới thăm ông nội cho có đủ mặt. Nếu cô còn tiếp tục mắng, đừng trách tôi không khách sáo” Mộc Diệp dùng sức bóp chặt căm của Mộc Mai: “Cô phải biết hiểu chuyện, nếu không thì chỉ có nằm chờ chết như ông nội đó.”

Mộc Mai đẩy Mộc Diệp ra và chỉ vào cô ta và hét lên gay gắt: “Đây có phải là sự tôn trọng của con người đối với ông nội của mình không? Chị mở mồm là muốn giáo huấn ông nội. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nếu ông nội biết những gì chị nói vừa rồi thì sẽ thấy ghê tởm đấy” Mộc Diệp không quan tâm: “Nếu cô đã có hiếu như vậy thì cô trả tiền viện — ' phí cho ông nội ở bệnh viện đi” Mộc Diệp đứng ở bên cạnh, ánh mắt đầy khinh thường, lúc trước có thể giả bộ, nhưng bây giờ không cần giả bộ nữa.

Ngay lúc Mộc Mai đang định nói gì đó, đầu cô choáng váng, cô đã ngã xuống ghế, Cố Văn lập tức đỡ cô: “Sao. vậy?”

“Không sao, em chỉ thấy mình bị đang chóng mặt ” Mộc Mai lắc đầu nguầy nguậy, trong lòng như chứa đầy một vũng nước bùn, không sạch sẽ chút nào.

Mộc Diệp cười chế nhạo: “Không nói lại được thì giả bệnh? Nếu đã không muốn chăm sóc cho ông nội thì ngậm miệng lại. Không có năng lực thì đừng giả ngu. Còn nữa, không phải muốn tìm ra sự thật sao? Cô cứ việc kiểm tra. Chỉ ông nội mới biết ông đã ngã như thế nào. Cô phải cầu nguyện cho ông nội tỉnh lại, nếu không mong muốn của cô cũng không thành được đâu”

Nghe được những lời nói không chịu nổi như vậy, Cố Văn lạnh lùng nói: “Phiền cô đừng nói những lời xấu hổ ở đây nữa”

“Không ngờ, một tên phế vật còn muốn dạy cho tôi một bài học. Tôi thật „ sự không biết anh còn mặt mũi như thế nào để sống đến bây giờ. Anh đã vô dụng rồi mà còn dám tranh giành vị trí chủ tịch công ty với Cố Nam”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK