Nói xong, nước mắt Mộc Mai trào ra, trông rất đáng thương.
Cố Văn ngồi ở bên che miệng cười, người phụ nữ này diễn xuất cũng không tệ.
Nghe Mộc Mai nói như vậy, Mộc Đoàn càng thêm tức giận. Năm đó ông ấy nhắm một mắt mở một mắt đã đành rồi, không ngờ người đàn bà này ngày càng táo tợn, hoàn toàn không xem ông ấy ra gì.
Nếu như cứ mặc cho bà ta tiếp tục như vậy, e là tương lai ngay cả ông già này, bà ta cũng không nhận nữa.
“Cháu yên tâm, ông nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cháu.”
Mộc Đoàn nói xong thì gọi Tô Ngọc Vân ra. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Vẻ mặt Tô Ngọc Vân bất mãn, lúc nhìn Mộc Mai thì trong ánh mắt tràn đầy sự oán hận.
“Hôm nay trước mặt ông, hai người giải quyết chuyện này đi.” Mộc Đoàn ngồi xuống sô pha.
Tô Ngọc Vân nhìn Mộc Mai với ánh mắt lạnh lùng, sau đó nói với âm thanh chỉ có hai người nghe thấy được, từ từ mở lời: “Mộc Mai, nếu như mày không muốn mẹ mày chết trong bệnh viện, thì mày biết nên nói thế nào rồi đấy.”
“Thím, đã đến lúc này rồi, tại sao thím còn lấy mẹ con ra uy hiếp con chứ?”
Mộc Mai nói xong thì cúi đầu xuống, từ từ đi đến bên cạnh Mộc Đoàn: “Ông nội, nếu như mọi người cảm thấy mẹ con phiền toái, thì cứ rút ống thở của bà ấy là được rồi. Cháu nghĩ mẹ cháu cũng không muốn nhìn thấy cháu bị uy hiếp cả đời như thế này đâu.”
Nói rồi, Mộc Mai lại khóc, nước mắt theo gò má từ từ chảy xuống.
Tô Ngọc Vân thì hoảng loạn lắc đầu phủ nhận: “Không, con không có nói như vậy. Ba, ba phải tin con.”
Mộc Sĩ đang xử lý công việc trong phòng sách thì nghe âm thanh dưới lầu, ông ta bỏ công việc của mình, chạy xuống.
Không ngờ lại thấy Mộc Mai với Cố Văn đều ở đây, mà vợ của mình thì đang khổ sở van xin ba của mình.
Mộc Sĩ nhíu chặt mày, rõ ràng ông †a đã nhắc nhở Tô Ngọc Vân, bảo bà ta đừng có đi chọc giận Mộc Mai với Cố Văn. Nhưng bà ta không chịu nghe, nên hôm nay mới làm ồn đến ông già luôn rồi. E là những ngày tháng sau này không dễ sống nữa.
“Ba, xảy ra chuyện gì vậy?” Mộc Sĩ hỏi Mộc Đoàn.
Mộc Đoàn không nhìn thẳng vào Mộc Sĩ, khuôn mặt vẫn nghiêm túc như cũ: “Xảy ra chuyện gì, ba tin lòng con biết rõ. Cô ta là vợ của con, làm chuyện gì không lẽ không bàn bạc với con sao?”
Mộc Sĩ nhìn thấy nước mắt còn chưa khô trên mặt Mộc Mai, cô cúi đầu khẽ thút thít, chắc lại chịu uất ức rồi.
Sau đó ông ta lại nhìn sang Cố Văn, trên mặt người đàn ông này lại không có bất cứ biểu cảm nào, nhìn gia đình bọn họ như đang xem một vở kịch.
Mộc Sĩ lạnh lùng liếc Tô Ngọc Vân một cái, trong ánh mắt chứa đựng sự cảnh cáo.
Sau đó ông ta nhìn về phía Mộc Đoàn: “Ba, ba không cần thiết phải tức giận với Tô Ngọc Vân, cô ấy làm như vậy cũng là vì Mộc Diệp thôi.”
Nghe nhắc đến Mộc Diệp và Cố Nam, mặt Mộc Đoàn hiện lên vẻ buông lỏng, không có chuyện gì quan trọng hơn quan hệ thông gia hai nhà: “Chuyện này có liên quan gì đến Mộc Diệp với Cố Nam? Mộc Mai đã gả cho Cố Văn rồi, sao có thể liên quan đến chuyện của Mộc Diệp được?” Mộc Đoàn vừa nói vừa nhìn Mộc Mai đang lau nước mắt, không biết đang nghĩ gì.