Trong mặt của Tô Ngọc Vân tràn ra nước mắt, bà ta vừa khóc vừa mắng Cố Nam.
Cố Văn không nói gì, là do Mộc Diệp muốn đánh người, người ta cũng chỉ là muốn tự vệ thôi.
Nhưng mà, trước tiên, Cố Nam chỉ có thể an ủi Tô Ngọc Vân: “Mẹ à, con thực xin lỗi, con sẽ giúp Mộc Diệp đòi lại công bằng”
“Anh sao? Nếu như anh muốn đòi lại công băng cho Mộc. Diệp thì lúc ấy đã không để vợ chồng Cố Văn bắt nạt nó rồi. Hiện tại, tôi sẽ không tin mấy lời của anh đâu. Để tự tôi bảo. vệ con gái tôi”
Tô Ngọc Vân nói xong thì chạy ra ngoài.
Tâm trạng của Cố Nam sốt ruột nhìn sang Mộc Sĩ: “Ba à, con biết là mẹ rất nóng lòng nhưng mà nếu lại làm loạn gây. ra chuyện xấu ở chỗ Cố Văn thì hậu quả rất lớn đấy”
Mộc Sĩ bất đắc dĩ thở dài: “Tính tình của mẹ con, con cũng biết rồi. Nếu bà ấy muốn đi thì phải đi bằng được. Có Cố Văn ở đấy chắc sẽ không có việc gì không may xảy ra đâu” Mộc. Sĩ biết Cố Văn bảo vệ Mộc Mai, sẽ không để cho người nào. được phép bắt nạt vợ của anh đâu.
Tô Ngọc Vân đi tới chỗ của Cố Văn, nhìn thấy hai vợ chồng bọn họ hoàn thuận vui vẻ, bà ta càng thêm tức giận, ném hết mấy đồ vật trên bàn xuống dưới đất.
Chị An thấy vậy vội ngăn Tô Ngọc Vân lại: “Bà đang làm gì thế, đây không phải là nơi bà muốn làm gì cũng được đâu” “Cố Văn, cậu được lắm, cậu lại dám động vào con gái của tôi à. Hôm nay, tôi nhất định phải dạy dỗ cậu” Nói xong, không biết từ đâu, Tô Ngọc Vân vung ra cây gậy đánh về phía bọn họ.
Cố Văn bắt được cây gậy trong tay của Tô Ngọc Vân, đoạt bẻ gấy thành hai nửa: “CútI”
“Muốn tôi cút sao, cậu nghĩ cũng hay nhỉ?” Tô Ngọc Vân chạy vào phòng bếp, cho dù chén đĩa thì bà ta đều ném hết xuống đất.
Mộc Mai nhìn người phụ nữ này đang nổi điên thì kéo Cố Văn, nhắc nhở anh đừng làm ra hành động gì thiếu suy nghĩ. Nếu như vạch trần lúc này thì mọi chuyện đã giàu trước kia đều công cốc.
Nhìn thấy nhà mình đã biến thành bãi chiến trường hỗn loạn, Mộc Mai gọi thắng cho cảnh sát.
Ngôn Bảo nghe thấy âm thanh cũng chạy vào xem, nhìn thấy cảnh tượng này thì nhanh chóng đẩy Tô Ngọc Vân ngã xuống đất, giữ lấy: “Bà điên này lại định làm gì thì làm à?”
Tô Ngọc Vân gào khóc: “Các người đều là người xấu xa không biết xấu hổ, lại dám bắt nạt con gái của tôi. Tôi nói cho các người biết, tôi sẽ không tha thứ cho mấy người đâu. Tôi muốn khiến cho mấy người không thể sống bình an được”
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát, đôi mắt Tô Ngọc Vân co lại: “Các người... Các người lại còn báo cảnh sát nữa. Các người không để ý tới danh dự của nhà họ Mộc sao?”
“Một mình đột nhập vào nơi khác thì tất nhiên tôi phải báo. ảnh sát rồi, dì cũng không có quan tâm tới mặt mũi của mình thì tại sao tôi cần phải để ý danh dự của nhà họ Mộc cơ chứ?” Giọng nói của Mộc Mai lạnh lùng.
“Hơn nữa, lúc trước, khi ba mẹ tôi gặp chuyện không may, bà đã đối xử với tôi như thế nào? Hiện tại lại nói chuyện danh
dự đối với tôi, bà không cảm thấy rất buồn cười sao?” Lúc trước, bọn họ đối xử với cô như thế nào, vĩnh viễn cô không thể quên được.