“Ông của mày không may bị ngã cầu thang. Mau đến bệnh viện đi, tao sợ: ¿ là không ổn rồi” Lời nói của Mộc Sĩ khiến Mộc Mai choáng váng, sau đó cùng Cố Văn đến bệnh viện.: Trong xe, Mộc Mai có chút căng thẳng, †uy rằng trước đây không có quan hệ tốt với ông nội, nhưng khi cha còn sống, ông nội đã chăm sóc cho cô rất tốt, dù thế nào cũng không thể để ông nội xảy ra chuyện. Mộc Mai vội vã đến bệnh viện.
Trong phòng, ông nội vẫn còn hôn mê, và Mộc Sĩ và Tô Ngọc Vân đang ngồi cạnh giường.
“Ông nội làm sao mà ngã cầu thang được?”
Tô Ngọc Vân ở bên cạnh nói: “Ông của cháu đã lớn tuối
rồi, cháu đừng quá lo lắng. Bác sĩ đã tiến hành phẫu thuật rồi. Về phân khi nào ông tỉnh lại là tùy duyên”
Mộc Mai quay đầu lại, trong mắt bắn ra một tia lạnh lùng: “Chuyện quái quỷ gì vậy? Nói cho tôi rõ ràng đi, có phải bà hại ông nội tôi không, chả mẹ tôi cũng bị các người hại chết, công ty nhà họ Mộc đều nằm trong tay các người. Tại sao các người còn không tha cho ông nội tôi?”
“Cô nhãi chết tiệt này, tại sao lại trách tao! Ông nội mày tự mình té ngã, chẳng lẽ mày muốn tao suốt ngày kè kè theo ông ấy sao? Ngôi nhà này rộng như vậy, tao làm sao mà lúc nào cũng đi theo ông ấy được?”
Mộc Mai nhìn vẻ mặt không chút đau lòng nào của. Tô
Ngọc Vân, chuyện này chắc chắn có uẩn khúc.
Chú ở bên cạnh lại có chút lo lắng, xem ra chuyện này cũng không biết, Mộc Mai phải tìm hiểu xem có chuyện 9ì.
“Mộc Mai, đừng làm loạn ở bệnh viện. Ông của cháu vừa qua khỏi cơn nguy kịch và chưa tỉnh lại. Cháu đừng chọc tức ông ấy nữa, được không?
Thím của cháu không thể luôn theo sát ông ấy được. Đừng trách thím ấy vì chuyện này, cháu bình tĩnh lại đi” Mộc Sĩ không ngờ ba mình lại ngã xuống lầu, ông ấy tuổi tác đã cao nên lần này lành ít dữ nhiều.
Mộc Mai lau nước mắt, không để ý đến lời nói của ông ta, thay vào đó, cô quay lại nhìn Cố Văn, người vấn luôn im lặng bên cạnh cô: “Anh có thể liên hệ với một bác sĩ ở nước ngoài để cứu ông nội em không?” ì “Vừa rồi trên đường tới đây, anh đã liên lạc rồi, nhưng ông nội có đủ khả năng phấu thuật lần thứ hai không?”
Mộc Đoàn không giống người trẻ tuổi, sau một cú ngã và một ca phẫu thuật cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng nếu làm ca phẫu thuật thứ hai thì có thể ảnh hưởng đến tính mạng của ông.
Mộc Mai lo lắng không nói nên lời.
Tô Ngọc Vân nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của cô gái trước mặt, bà ta bắt đầu nhấch mép: “Bây giờ mới biết buồn sao, mày nhớ lại hồi đó mày đã làm gì đi, tao chưa từng biết mày quan tâm đến ông nội mày nhiều như thế đấy. Rời nhà đi bao nhiêu năm như vậy cũng không thèm về thăm, bây giờ thì chỉ biết ở đây khóc. Tao thấy mày chỉ là
muốn tranh giành tài sản mà thôi!”
“Được rồi, em đừng nói nữa được không? Bây giờ là lúc nào rồi mà vẫn đang nói về vấn đề tài sản của gia đình. Nếu không có hai đứa chúng nó, công †y của chúng ta đã bị phá sản rồi, em không thể nói chuyện dễ nghe hơn được sao?” ` Lúc này Mộc Sĩ nói chuyện cực kỳ chính trực, bởi vì ông ta biết mình nợ bọn họ, không thể vô cớ nói như vậy, nếu bây giờ người ta đòi tiền, vậy công ty bọn họ thật sự sẽ tuyên bố phá sản.