Mộc Diệp luống cuống, nhanh chóng trấn định lại, nhấp thêm một ngụm rượu nữa rồi nói: 'Anh hiểu lâm ị rồi, ý của em là cưới vợ không nhất định môn đăng hộ đối nhưng phải là một người có năng lực, hiểu biết”
Nghe Mộc Diệp giải thích, Cố Nam mới thấy hài lòng một chút. Dù sao nếu như không có ba mẹ của Bạch Kính Thành đồng ý thì sao anh ta có thể cử hành hôn lễ được. - Về vợ của Bạch Kính Thành, nhất định cũng có chỗ hơn người. Bạch Kính Thành không ngốc, sẽ không vô duyên vô cớ kết hôn với một người phụ nữ không có gì.
Trong bóng người nhốn nháo, xuất hiện một nam một nữ. Nam thì ngồi xe lăn, mặt không cảm xúc, khí thế mạnh mế át tất cả mọi người ở đây, người phụ nữ đi theo bên cạnh thì dịu dàng động lòng người.
Bạch Kính Thành thấy Cố Văn thì lập tức nở nụ cười: 'Vân Đình, giới thiệu với em, đây là người anh em của anh, Cố xam Văn.
"Xin chào: Cam Vân Đình đứng bên cạnh Bạch Kính Thành, ôn hòa cười nói.
Mặc dù người đàn ông kia ngồi xe lăn, nhưng mà trong giọng điệu của chồng mình lại không có nửa điểm khinh thường, xem ra Bạch Kính Thành được nuôi dưỡng rất tốt, cũng thật lòng đối xử với người anh em này.
"Xin chào” Cố Văn lễ phép đáp lại, sau đó nói với Bạch Kính Thành: "Anh có thể kết hôn, em rất vui. Trường hợp quan trọng thế này em nhất định phải tự mình đến" Cố Văn quay người nhìn về phía Mộc Mai: “Đưa quà cho bọn họ đi”
Mộc Mai đưa hộp quà cho Cam Vân Đình: 'Chúc hai người tân hôn hạnh phúc.”
"Cảm ơn em dâu” Cam Vân Đình nhận lấy lễ vật, lại giao cho Bạch Kính Thành, Bạch Kính Thành trực tiếp mở lễ Vật ra.
Quà của người khác thì anh ta đưa cho quản gia để vòng trong kho, chờ hôn lễ xong mới xử lý. Nhận quà cũng là biểu hiện coi trọng Cố Văn.
Nhìn thấy đồ bên trong, Bạch Kính Thành mừng rỡ: Là bức họa này!”
"Biết anh thích, trước đó vẫn luôn không cho anh là vì muốn chờ ngày kết hôn, vật này xứng với ngày tốt lành như này mà" Cố Văn thật lòng hi vọng người anh em tốt của mình có thể nhận được hạnh phúc.
Bạch Kính Thành cảm động vô cùng. Bức tranh này ngày trước bọn họ ra ngoài choi nhìn thấy rất coi trọng.
Lúc đó bọn họ nghèo túng, không giống như bây giờ, cho nên không mua được bức tranh giá trên trời đó.
"Cảm ơn!" Bạch Kính Thành cảm thấy đây làm món quà tốt nhất, quý báu ; nhất mà anh được nhận. Tình nghĩa của Cố Văn đối với anh cho dù đổi bằng bao nhiêu tiền cũng không được.
"Mau vào đi, chuẩn bị nghỉ thức rồi.
Anh và vợ phải đi chào hỏi khách khứa.
Em dâu, không thể tiếp đãi em, xin hãy tha lỗi" Bạch Kính Thành quay qua nói lời xin lỗi với Mộc Mai.
Mộc Mai lắc đầu: "Không có gì, hôm nay anh và chị dâu mới là nhân vật chính, cứ yên tâm đi thôi. Em sẽ chăm sóc Cố Văn.