Bây giờ Cố Văn không có ở đây, Mạch Lam cần gì phải giả vờ vô tội chứ.
“Vu khống hay không, e rằng chỉ có bản thân cô Mộc Mai tự biết, có một số việc tôi có thể nể mặt Cố Văn bỏ qua cho cô, nhưng tôi mong cô Mộc Mai đừng làm như vậy nữa” Mạch Lam hung hăng nói.
Ngôn Bảo đứng ở một bên nhíu mày, đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy Mạch Lam tỏ thái độ như vậy.
Cậu ta đã nghe được việc lần trước, mặc dù cậu ta không có ở đó nhưng cậu ta chắc chăn rằng Mộc Mai sẽ không làm điều như vậy.
Mộc Mai là mẹ của hai đứa trẻ, và chắc chắn sẽ không làm gì đối với đứa bé mười tuổi cả.
Mộc Mai cười lạnh: “Chồng tôi đã để người chăm sóc ở đây rồi. Nếu tôi lại đến đây, tôi sẽ gây phiền phức cho cô mất. Hơn nữa, tôi sẽ không thừa nhận việc mình chưa từng làm, cô Mạch Lam cũng không cần gây sự ở đây đâu”
Trên hành lang bệnh viện, mọi người đang đi lại đều nhận thấy Mạch Lam và Mộc Mai đang căng thẳng với nhau, mọi người đi chậm lại, muốn xem chuyện gì.
“Xem ra cô Mộc Mai không định thừa nhận rồi” Mạch Lam cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộc Mai.
“Cây ngay không sợ chết đứng. Có một số việc tôi không muốn giải thích quá nhiều. Tôi còn có việc phải làm, tôi về trước đây”
Mộc Mai tưởng rằng Mạch Lam gia nhập quân đội là phải ngay thẳng, nhưng không ngờ cô ta lại mưu mô như vậy. Nhìn thấy Mộc Mai rời đi, khuôn mặt của Mạch Lam trông rất khó coi.
Lúc này, một người đàn ông đi đến bên cạnh Mạch Lam, cung kính nói: “Cô chủ, thủ tục xuất viện cho cậu chủ nhỏ đã xong, chúng ta có thể đi”
“Quản gia Lý, ông đưa Mạch Cường về trước đi, tôi có chuyện phải ra nước ngoài” Mạch Lam phải đích thân điều tra một số chuyện. Cô ta và Cố Văn là bạn thân nhiều năm như vậy rồi, tuyệt đối không thể chấp nhận việc Cố Văn đã lừa dối cô ta.
“Nhưng mà, thủ trưởng nói hôm nay cô nhất định phải trở về” Thủ trưởng đã ra lệnh rồi, nhất định phải đưa cô chủ trở về, nếu không ông ta sẽ chịu khổ.
Không cần đoán, Mạch Lam cũng biết ba cô ta bảo về làm gì. Khi cô ta trở về lần trước, cô ta thấy ba mình đang ở cùng người nhà họ Chung, và có vẻ là quá nhiều. Tôi còn có việc phải làm, tôi về trước đây”
Mộc Mai tưởng rằng Mạch Lam gia nhập quân đội là phải ngay thẳng, nhưng không ngờ cô ta lại mưu mô như vậy. Nhìn thấy Mộc Mai rời đi, khuôn mặt của Mạch Lam trông rất khó coi.
Lúc này, một người đàn ông đi đến bên cạnh Mạch Lam, cung kính nói: “Cô chủ, thủ tục xuất viện cho cậu chủ nhỏ đã xong, chúng ta có thể đi”
“Quản gia Lý, ông đưa Mạch Cường về trước đi, tôi có chuyện phải ra nước ngoài” Mạch Lam phải đích thân điều tra một số chuyện. Cô ta và Cố Văn là bạn thân nhiều năm như vậy rồi, tuyệt đối không thể chấp nhận việc Cố Văn đã lừa dối cô ta.
“Nhưng mà, thủ trưởng nói hôm nay cô nhất định phải trở /ề” Thủ trưởng đã ra lệnh rồi, nhất định phải đưa cô chủ trở về, nếu không ông ta sẽ chịu khổ.
Không cần đoán, Mạch Lam cũng biết ba cô ta bảo về làm gì. Khi cô ta trở về lần trước, cô ta thấy ba mình đang ở cùng người nhà họ Chung, và có vẻ là...