Mộc Sĩ liếc nhìn bà ta: “Vẫn còn không câm ngay cái miệng lại! Đường đường là mợ hai của nhà họ Mộc, vậy mà lại bị cảnh sát mang đi, bà không ngại mất mặt sao? Bắt đầu từ bây giờ, bà tốt nhất nên an phận một chút cho tôi, đừng có mà đi gây chuyện với Cố Văn, càng không được đi gây sự với vợ của nó nữa!”
Tô Ngọc Vân không ngờ được rằng Mộc Sĩ lại trách măng bà †a, bà ta liền nổi giận.
“Ông cho rằng tôi là vì chính bản thân tôi sao? Không phải chỉ là một nhà nhà họ Gố thôi sao? Cố Văn bây giờ đang không có việc làm, thì còn có cái gì mà phải sợ chứ. Bây giờ mà không đi đòi lại công bằng cho con gái thì phải đợi đến khi nào chứ? Tôi cũng muốn xem xem, hai vợ chồng bọn họ có thể dấy lên được sóng gió lớn đến bao nhiêu”
“Bà có từng nghĩ đến, nếu như chuyện này bị lộ ra, thì mặt mũi nhà họ Mộc biết để đi đâu. Bà đau lòng cho con gái, chẳng lẽ tôi lại không đau lòng hay sao? Đến Cố Nam mà cũng không có cách nào với Cố Văn, bà cho rằng bà là ai? Nếu không phải là Mộc Mai đang mang thai thì làm sao Cố. Văn có thể chủ động bỏ qua? Gậu ta ở nước ngoài một thời gian dài như vậy, lễ nào bà cho răng cậu ta là người dễ chọc. hay sao?”
Mộc Sĩ biết Cố Văn tuyệt đối không phải là người lương thiện gì, chỉ cần là việc mà Cố Văn muốn làm, thì Cố Nam hoàn toàn không có cách nào ngăn cản được.
Tô Ngọc Vân hoàn toàn không tin tưởng những lời mà Mộc Sĩ nói, trực tiếp phản bác lại.
“Ông mượn tiền của Cố Văn, nên đương nhiên là ông nói như vậy. Bây giờ công ty đã giải trừ được mối nguy, ông nên sớm trả lại tiền cho Cố Văn đi, tôi cũng không muốn nợ ân huệ của nhà bọn họ. Bây giờ ông nhất định phải thu tâm tư lại cho tôi, nên đặt tâm tư của ông lên trên người của con gái và con rể của nhà chúng ta. Nếu không thì...Tôi cũng không dám bảo đảm được là sẽ không làm ra chuyện gì đâu”
Còn có ông già mãi không chết ở trong nhà kia nữa, nếu như ông ta giao quyền hành trong gia tộc vào trong tay của Mộc Sĩ, thì làm sao bọn họ sẽ rơi vào tình cảnh nửa vời giống như: bây giờ được chứ.
Sau khi Tô Ngọc Vân trở về phòng nghỉ ngơi, Mộ Sĩ rơi vào trầm tư.
Lúc này chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, nhìn thấy số điện thoại của người gọi đến hiển thị trên màn hình di động, Mộc Sĩ nhíu mày thật chặt.
“Có chuyện gì không?”
“Nhà các ông đã xảy ra chuyện lớn như vậy, mà ông vẫn còn có thể giữ được bình tĩnh? Tôi không thể không khâm phục sức kiêm chế của ông đấy”
Giọng điệu của đối phương hơi mang theo sự trêu chọc, chế nhạo, dường như không tin đây là phong cách của Mộc Sĩ. “Ông rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Lúc này, ông nhất định không được hành động thiếu suy nghĩ, cho dù là đã xảy ra chuyện gì thì cũng không phải là chuyện mà ông có thể đảm đương được”
Người này rất ít khi gọi điện cho Mộc Sĩ, ai biết được ông ta lại nghĩ ra được mưu ma chước quỷ gì.
Người ở đầu dây bên kia hoàn toàn không đem chuyện của Mộc Sĩ để ở trong lòng, mở miệng nói.
“Không cần phải lo lắng, hôm nay tôi tìm ông chỉ là đơn thuần muốn biết thái độ của ông thôi”
“Chẳng qua chỉ là bị người ta báo cảnh sát, cũng không phải là chuyện gây ra khó khăn gì giống như ông nói đâu”
Mộc Sĩ cười lạnh, không có việc gì quan trọng thì sẽ không đến làm phiền, người này mỗi lần tìm ông ta thì đều là không có chuyện gì tốt.
“Chỉ là tùy tiện nói chuyện với ông một chút mà thôi, không ngờ rằng ông sẽ có phản ứng lớn đến như vậy. Nếu đã như vậy, thì tôi cũng không có gì để nói với ông nữa cả. Chúc ông may mãn!”