Mục lục
Cố Tổng Sủng Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cút!”

Sở Phong cũng không thừa lời nữa, lạnh lùng liếc mắt nhìn, người phụ nữ sợ hãi tới mức nhanh chóng buông tay.

Loại đấu giá từ thiện kiểu này đối với bọn họ không mấy ý nghĩa, chỉ là tô điểm bên ngoài mà thôi, dẫn theo người phụ nữ bên cạnh cũng chỉ để bớt buồn chán, thế nhưng bây giờ, anh ta chẳng muốn đoái hoài đến người phụ nữ này nữa.

“Đã nói với cậu đừng dẫn phụ nữ đến mà, phụ nữ đều toàn là phiền phức, cậu vẫn không chịu nghe.” Lăng Khải cười nhạo một tiếng rồi đứng dậy đi ra ngoài.



Lăng Khải cũng bật cười khanh khách, nhìn với vẻ bất lực. Sở Phong trừng mắt, “Tôi đâu biết người phụ nữ này tóc dài nhưng kiến thức lại hạn hẹp như thế đâu? Vậy mà cũng có thể trách tôi được sao?”

Một vài người đến hội trường, Cố Văn đã dẫn cô vợ bé nhỏ của anh vào hội trường, xung quanh trở nên ảnh đạm văng lặng, không có ai đứng cùng hai người họ.

“Ấy chết, tôi đi đây! Sao trước đây không phát hiện ra vợ của Cố Văn lại xinh đẹp như vậy? Hôm nay vừa nhìn thấy cô ấy, tựa như tiên nữ, không hề tầm thường!” Sở Phong nhìn thẳng vào ánh mắt đó, từ trước đến nay anh chưa từng nhìn thấy một người phụ nữ nào thuần khiết và có khí chất đến như vậy.

Chút thuần khiết đó không hề dựa vào trang phục đang mặc, mà chính là bản chất thuần khiết, tính cách đơn thuần này mà người khác vĩnh viên không bao giờ có thể học hỏi được.

Lăng Khải võ võ sau đầu Sở Phong: “Nhìn cái gì mà nhìn, đó là vợ của Văn.

Thăng nhóc nhà cậu dám chọc gậy bánh xe không?”



“Tôi đâu dám!” Sở Phong thu hồi ánh mắt, lẩm bẩm nói: “Ánh mắt của tên nhóc Văn. này vấn rất tốt lại rất xảo quyệt, nham hiểm như vậy.”

Cố Nam cũng đã đến hội trường, xung quanh là một nhóm đông người ninh nọt. Anh ta nghiêng người liếc mắt nhìn Cố Văn, sau đó liền thu hồi ánh mắt, vốn không coi anh ta ra gì.

Cho dù trước đây Cố Văn từng có những thủ đoạn khiến người ta sợ hãi, nhưng chắc chăn bây giờ điều đó thật vô dụng.

Trong lòng những người cậy quyền thế vây quanh đó cũng đều nghĩ như vậy, Cố Nam là người thừa kế tương lai của nhà họ Gố, rất có giá trị trong việc mượn hơi và kết thân.

Cố Nam rất hưởng thụ những lời tâng bốc này, tất cả đều đối đãi rất lễ nghĩa, trả lời một cách lịch sự. Mặc dù Cố Văn không phải là mối đe dọa với anh ta, nhưng nếu anh ta có thể mượn tay những người này để khiến cho Cố Văn mất mặt, anh ta cầu còn không được.

Mọi thứ đã không còn như của năm năm về trước, Cố Văn, anh có bản lĩnh, _ tương lai sau này sống cũng phải dựa vào những đồng bố thí của tôi thôi.

Không phải sao?

Sau khi hạ cánh máy bay, Mộc Đoàn vội vã chạy đến hội trường, lúc này cũng nhìn thấy Mộc Mai đứng cạnh Cố Văn.

Mộc Đoàn cau mày, trước đây ông đã nghe được, Mộc Sĩ gả Mộc Mai cho Cố Văn, lúc đó ông đang ở nước ngoài, nếu biết trước được chuyện này, ông nhất định sẽ phản đối cuộc hôn nhân.

Nhưng Mộc Đoàn đã có kinh nghiệm trong thương trường đã lâu, biết nên đối nhân xử thế như thế nào, trực tiếp đi thẳng tới trước mặt hai người họ, trên mặt không nhìn ra vẻ khinh bỉ cùng với sự hờ hững khác người, trái lại còn bình tĩnh như thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK