Mục lục
Cố Tổng Sủng Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Dịch vẫn không bỏ cuộc, anh ta tiếp tục gọi Mộc Mai: "Mau tỉnh dậy đi, đừng ngủ nữa, cô hãy nghĩ đến đứa con trong bụng của mình, còn có người nhà của cô nữa. Mau tỉnh dậy đi. Nếu cô còn không tỉnh dậy thì đứa nhỏ sẽ phải chết trong bụng của cô cô nỡ lòng nào để tụi nó còn chưa được nhìn thấy thế giới bên ngoài mà đã rời bỏ cô đi sao?" Lâm Nhất vừa hét lớn vừa giữ chặt lấy người Mộc Mai. Giây tiếp theo Mộc Mai đột nhiên mở bừng mắt, lúc cơn đau ập đến cô bắt đầu dùng sức, cô biết mình không được từ bỏ, cô nhất định phải giữ được đứa con của mình. Cô nhớ lại những gì Cố Văn nói với cô, cô nghĩ đến mẹ và ông nội đang còn hôn mê, cô không thể nào cứ như thế này mà rời xa bọn họ được.

Ở vùng ngoại ô hoang vắng, buổi Sáng sớm sau cơn mưa cuối cùng cũng bị phá vỡ bởi tiếng khóc lớn của hai đứa trẻ. Lâm Dịch như trút được gánh nặng, đặt hai đứa nhỏ xuống bên cạnh Mộc Mai, cười vui mừng: "Cô may mắn thật đấy, sinh ra một đôi long phượng”

Mộc Mai nheo mắt nhìn hai đứa trẻ đang nằm bên cạnh, lúc này cô thật sự rất vui mừng, cảm giác sống sót sau tai nạn thật sự rất tốt.



"Cảm ơn......ơn anh." Mộc Mai khó khăn nói ra hai chữ cảm ơn, cô đã tốn gần hết sức lực để sinh con, bây giờ ngay. cả việc nói chuyện thôi cô cũng cảm thấy vất vả.

"Xin lôi, tôi không thể ở đây thêm được nữa, chắc không bao. lâu nữa gia đình cô sẽ tìm đến đây ri Lâm Dịch đứng lên định rời đi nhưng quân áo bị năm lại, anh †a nhìn xuống, vậy mà lại là tay của Mộc Mai, cô nắm rất chặt, đầu ngón tay trở nên trắng bệch. Lâm Dịch nhìn thấy hành động này của Mộc Mai liền đứng sững tại chỗ: "Ý của cô là gì? Cô muốn hỏi ai là người bắt cóc cô sao?”

Mộc Mai gật đầu, miệng cô mấp mấy nhưng không thốt ra được lời nào.

"Thật xin lỗi, đây là bí mật của người thuê chúng tôi, tôi không thể nói với cô được, nhưng tôi có thể nhắc nhở cô đó là một người đàn ông" Sau khi Lâm Dịch nói xong liền lập. tức rời đi, Mộc Mai cố gắng không để mình ngất đi, cô muốn bảo vệ con của mình.



Lúc này Cố Văn vẫn đang dùng hết sức lực của mình để điều tra chuyện này, anh đã điều hết toàn bộ thế lực ở Tây Âu đến đây để bắt đầu tìm kiếm Mộc Mai ở khắp mọi ngóc ngách. Nếu hôm nay còn không tìm thấy Mộc Mai, Cố Văn không dám nghĩ tiếp nữa.

Không ngờ, khi Cố Văn chuẩn bị đến nhà họ Cố để hỏi thì Bạch Lâm Anh cùng hai người nữa chạy tới biệt thự, giọng điệu vô cùng kích động: "Ông chủ, người của chúng ta đã tìm được mợ hai ở vùng ngoại ô.”

Gương mặt chán chường của Cố Văn vừa nghe xong tin này liền đứng phắt dậy tinh thần ngay lập tức tỉnh táo trở lại, anh đã liên tục tìm kiếm suốt ba ngày rồi, nhưng không ngờ cô lại ở vùng ngoại ô.

Mộc Mai ôm hai đứa con vào lòng, dùng nhiệt độ cơ thể của mình để sưởi ấm cho con. Người phụ nữ tuy yếu đuối nhưng khi trở thành một người mẹ lại vô cùng mạnh mẽ. Khi Mộc Mai ôm hai đứa con của mình vào lòng, cô mới nhận ra mình có một nguồn sinh lực vô tận.

Khi thuộc hạ của Bạch Lâm Anh tìm đến được kho hàng bị bỏ hoang này, lúc bọn họ đẩy cửa ra thì Mộc Mai liền bị dọa đến sửng sốt: 'Các người là ai? Các người đừng ởi qua đây” "Mợ hai? Cô có phải là mợ hai không?” Một người đàn ông đeo kính, mặc một thân đồ đen nhìn Mộc Mai đang ở trước mặt, khắp người cô toàn là máu, trong lòng còn ôm thêm hai đứa trẻ sơ sinh, không lẽ mợ hai sớm như vậy đã sinh rồi sao?

“Các người đừng đi qua đây, các người đừng có đi qua đây!" Mộc Mai đã bị dọa sợ rồi hét lên.

"Được, được, được! Chúng tôi không đi qua đó. Mợ hai, xin cô đừng nhúc nhích, người đâu mau mang quần áo đến đây" Nói xong, người đàn ông đeo kính mang quần áo đến đặt trước mặt Mộc Mai: 'Mợ hai không biết chúng tôi nhưng chúng tôi biết mợ hai là vợ của Cố Văn, chúng tôi sẽ không làm hại gì đến mợ hai đâu. Mau mặc bộ quần áo này vào. trước đỉi, ở đây âm u ẩm ướt, mợ hai vừa mới sinh con xong cơ thể còn đang yếu, cẩn thận bị cảm lạnh”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK