Cô kích động đến nói năng loạn xạ, mẹ cô năm trên giường bệnh lâu như Vậy, cuối cùng bây giờ cũng đã tỉnh rồi, đây là †in vui nhất cô được nghe trong khoảng thời gian này.
“Em đừng quá kích động, hiện tại bác sỹ đang theo dõi, có tin tức gì sẽ lập tức nói cho em biết. Em phải khỏe lên trước đã, sau đó anh sẽ đưa em đến bệnh viện thăm mẹ, mẹ em nhất định sẽ khỏe lại nhanh thôi”
Cố Văn sai người bế con đi, lúc này Mộc Mai kích động đứng ngồi không yên.
“Cảm ơn anh, Cố Văn, cảm ơn anh, em thật sự rất vui” “Giữa chúng ta mà cần phải nói cảm ơn sao? Anh đưa em lên lầu nghỉ ngơi một lát nhé” Cố Văn dìu Mộc Mai lên lầu. Tâm trạng lên xuống thất thường, quả thật những ngày qua Mộc Mai đã rất mệt, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Người giúp việc dưới lầu gõ cửa, Cố Văn bước ra, cau mày, vẻ mặt không vui nhắc nhở: “Cô chủ vừa mới ngủ, sau này gõ cửa nhẹ thôi Người giúp việc cúi đầu, rụt rè nói: “Thưa cậu chủ, bên ngoài có người tìm Ain”
cậu “Nói tôi không có nhà” Lúc này, Cố Văn chỉ muốn quay vào phòng ngắm nhìn Mộc Mai đang say ngủ, sai người hầu.
||||| Truyện đề cử: Chân Thành Của Trái Tim |||||
ra đuổi họ về. “Cố Văn à, lâu ngày không gặp, không phải anh quên tôi rồi chứ?”
Giọng đùa dí dỏm từ dưới lầu vang lên, Cố Văn liền biết là ai, anh không thể khước từ được nữa, đi dọc xuống cầu thang. Mạc Văn ngồi trên sô pha, vắt chéo chân, giống dáng vẻ một thiếu niên nghiêm túc.
Sau khi đuổi từ Tây Âu sang Việt Nam, Mạc Văn như một âm hồn bám riết lấy Cố Văn không tha, lúc này Cố Văn không có †âm trạng cũng chẳng thèm đôi co với anh ta nữa.
“Anh đến đây làm gì?”
Mạc Văn đứng dậy, đặt quả tảo đang ăn dở một nửa lên chiếc bàn nhỏ: “Sao thộn mặt ra vậy? Chúng ta là bạn bè lâu năm, một ly trà cũng không có sao?”
“Anh lặn lội đến đây chỉ để uống trà thôi sao?” Cố Văn ra hiệu người hầu đi pha trà.
Nhìn thấy bộ dạng điềm tĩnh của Cố Văn, Mạc Văn muốn bật cười: “Cố Văn, kỹ năng diễn xuất của anh quá đỉnh, suýt nữa thì đánh lừa được tôi rồi. Giả heo ăn thịt hổ, tôi thực sự nghĩ anh bị thương mà đau xót thay anh. Con hổ như anh khi nào mới chịu ra khỏi núi đây?”
“Anh không phải luôn giả vờ là người tử tế để lừa gạt các thiếu nữ bên ngoài hay sao?” Cố Văn vặn hỏi.
Ngày nay, những kẻ lừa gạt thiếu nữ, đa phần đều giả vờ đáng thương hoặc làm ra vẻ đẹp trai, nhiều tiền nhưng Mạc: Văn không vậy, anh ta tử tế, thật là hiếm có.
“Hoàn cảnh của tôi khác với anh.
Nghiêm túc đấy, anh có tự tin là sẽ kéo Cố Nam xuống nước được không?”
Cố Văn liếc mắt sang: “Tổng giám đốc Mạc bắt đầu quan †âm đến chuyện gia đình tôi từ khi nào vậy? Đã quan tâm Cố Nam đến như vậy, cớ sao không tự mình đi hỏi anh ấy chứ?”