Cố Văn bị ngăn lại ngoài cửa.
“Cậu chủ, chân của anh...” Bây giờ danh tiếng của Cố Văn không ai không biết đến ở khắp Hà Thành này, anh ôm Vợ và con chạy ngược chạy xuôi trong bệnh viện như vậy thì đã không thể giấu diếm được việc đôi chân của anh đã hoàn toàn lành lặn trở lại được nữa.
Anh đẩy chiếc xe lăn ở phía sau ra, trên khuôn mặt đầy vẻ bất đắc dĩ: “Sau này tôi không cần lại dùng đến thứ này nữa”
Bạch Lâm Anh nghe xong vội vàng bước tới khuyên nhủ: “Cậu chủ như vậy không được đâu, bây giờ anh mới ổn định được mấy năm, nếu như chuyện này bị bại lộ thì e rằng lại có rất nhiều kẻ thù sẽ nhìn chằm chằm vào chúng ta”
Một nụ cười chua xót hiện lên trong đáy mắt anh: “Trước. đây tôi vân luôn cố gắng nhường nhịn bọn họ, mong rằng có thể bảo vệ tốt cho gia đình của tôi và những thân yêu nhất của mình. Nhưng không ngờ họ vẫn ra tay, họ lại dám động tới vợ và con của tôi! Điều này chính là bắt nạt sự mềm yếu của tôi vì vậy tôi nhất định phải điều tra rõ ràng chuyện này” Lần này Cố Văn đã thực sự nổi gi: Trước kia dù có thế nào đi chăng nữa thì anh đều sẽ kiêng kị đôi chút.
Nhưng anh không thể chịu đựng được việc những người thân yêu nhất của mình lại phải chịu tổn thương hết lần này. đến lần khác.
“Cậu chủ anh định làm gì tiếp theo đây?” Bạch Lâm Anh biết anh đã hạ quyết tâm cho dù anh có quyết định ra sao thì anh ta đều sẽ làm theo mà không chút do dự.
“Bây giờ tôi không có tâm trạng đi quan tâm những người khác như thế nào nữa, tôi chỉ mong vợ và con mình đều có thể bình an”
Ngay khi giọng nói vừa mới dứt cánh cửa phòng mổ được. mở ra.
Cố Văn lập tức đứng lên và lao đến trước mặt vị bác sĩ: “Bác sĩ như thế nào rồi?”
Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu: “Mặc dù hai đứa trẻ và người mẹ đều không gặp nguy hiểm gì nhưng khi cắt rốn cho đứa trẻ đã dính phải một số chất bẩn nên bị viêm nhiễm bây giờ cần phải tiến hành phẫu thuật ngay”
“Vậy có nguy hiểm gì đến tính mạng của bọn họ không?” Vẻ mặt của Cố Văn đầy lo lắng.
“Anh cứ yên tâm đi, hai đứa trẻ và người mẹ đều không có. nguy hiểm gì, chỉ là người mẹ đã chịu đả kích nên e răng cần phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian mà trong khoảng thời gian này nhất định không được để cô ấy lại phải chịu thêm bất kỳ sự kích thích nào nữa”
“Vậy khi nào thì tôi có thể vào thăm bọn họ?” Bởi vì cảm xúc nh nên anh vô.
của Mộc Mai trước đó vấn luôn không ổn cùng lo lắng.
“Chỉ có anh tự mình đi vào thôi nhưng tôi không đảm bảo. rằng người bệnh sẽ có thể bình phục ngay bây giờ”
Cố Văn gật đầu rồi đứng dậy bước vào trong phòng bệnh, Mộc Mai không có ngủ mà ngồi trên giường một mình đôi mắt trống rỗng thân thờ.
Thấy dáng vẻ của cô như vậy anh bước tới với vẻ mặt tràn ngập đau lòng sau đó kéo tay cô: “Mộc Mai là anh, anh là Cố Văn đây em không quen anh sao?”