“Tốt hơn hết bà nên dừng lại đi, tôi không biết vì sao bà lại đến làm phiền tôi nhưng tôi nói cho bà biết, tôi không phải con cừu non dễ bị bà làm thịt đâu!”
“Muốn nói cái gì thì nói, đừng có lôi lôi kéo kéo để rồi mang tiếng”
“Cô làm tất cả còn muốn người khác tôn trọng sao? Dám dụ dõ chồng sắp cưới của con gái tao, trơ trẽn, không dám cây ngay không sợ chết đứng sao?”
“Cô nghĩ răng cô có thể một bước thành phượng hoàng sao? Hãy mơ đi, đừng nghĩ rằng mình đẹp thì muốn làm gì cũng được!”
“Không có gia thế tốt, nếu không có hậu thuẫn tốt cô cũng chẳng thể ngồi được ở vị trí bà Cố đâu nên thức tỉnh sớm đi”
Tô Ngọc Vân có thể làm tất cả mọi thứ vì con gái mình mà không cần biết bà ta có đủ khả năng hay không.
Nếu tiếp tục để người phụ nữ này †ồn tại thì chỉ có mang đến tai họa, thà giết chết sớm còn hơn.
Nhưng Tô Ngọc Vân phải lên kế hoạch cẩn thận, nếu một người trưởng thành sống sờ sờ đột nhiên biến mất không lý do, nhất định sẽ khiến người khác nghỉ ngờ, hơn nữa người phụ nữ này ranh ma như vậy, tất nhiên sẽ không dễ mà giải quyết được.
“Bà Mộc, hy vọng bà có thể suy nghĩ rõ ràng. Tôi và Cố Nam chơi với nhau lâu như vậy, nếu muốn ở bên nhau thì cũng ở bên nhau lâu rồi. Tại sao còn phải đợi đến bây giờ? Rồi chờ bà đến †ìm tôi? Thật rắc rối! Tôi ở bên cạnh anh †a cũng chỉ vì muốn chứng minh năng làm phiền tôi? Ngoài ra, Cố Nam và Mộc Diệp đã không còn tình cảm, họ chỉ đang thực hiện một cuộc hôn nhân thương mại mà thôi. Bà phải tính toán gia thế. Bây giờ gia đình bà xuống dốc như thế, bà có muốn Mộc Diệp tiếp tục ở vị trí phu nhân nhà họ Cố không?”
“Tôi khuyên bà, đừng đem hết thảy suy nghĩ bậy bạ của mình đặt lên người người khác, tôi cũng chẳng hiếm lạ, mà người khác cũng không”
Ninh Thanh Trúc không nghĩ nhiều nhưng quả thật Cố Nam là người vô cùng sạch sẽ và tự giác nên cô ta cũng không có cơ hội để bắt đầu.
Vì vậy, cô ta chỉ có thể nói những điều này, hơn nữa đang ở trên đường, cô ta cũng không muốn làm mọi chuyện rùm beng lên.
“Ai biết mày đang nghĩ gì, để tao nói cho mày biết, người nhà tao không dễ bị người khác ức hiếp đâu. Tốt hơn hết mày nên rời xa Cố Nam đi, nếu không thì mày đừng trách †ao vô tình”
Tô Ngọc Vân cũng hiểu rằng không nên ở bên ngoài quá lâu nhưng vẫn phải _ đưa ra lời cảnh báo. Nếu để người phụ nữ này tiếp tục, hay có chuyện gì đó xảy ra một lần nữa thì e rằng bà ta không còn lý do nào để giải thích nữa.
Nói xong Tô Ngọc Vân xua tay rời đi.
Bây giờ đã cảnh cáo xong, nếu còn không nghe lời thì phải áp dụng biện pháp cưỡng chế.
Ở công ty vào lúc này.
Elsa thấy Mộc Mai và Cố Văn quay lại, liền chạy đến: “Tại sao Mộc Mai lại nghĩ đến việc rời đi-vậy? Tôi nghe nói trước đây anh gửi giấy xin nghỉ phép nhưng anh Cố Văn, cả hai người đều không đến đây nên mọi người đều nghĩ đã có chuyện gì đó xảy ra với hai người.
Nhưng dù sao cũng rất vui khi gặp anh vào lúc này!”