Đến lúc đó người ngoài sẽ đồn rằng Mộc Mai là cô hai của nhà họ Mộc mà lại bị mất hết mặt mũi trên tiệc rượu của ông nội. Điều này không chỉ khiến cho Mộc Mai mất mặt mà còn có cả nhà họ Mộc nữa.
“Ông nội, cháu không có sai.” Thái độ của Mộc Diệp rất thản nhiên: “Mộc Diệp, đừng có hỗn láo với ông nội.” Mộc Sĩ đứng bên cạnh nhắc nhở, bây giờ trong nhà vẫn do Mộc Đoàn làm chủ, nếu như chọc giận ông cụ thì chỉ sợ là người một nhà bọn họ không đạt được ích lợi gì.
“Mặc dù ông già những vẫn chưa đến nỗi đui mù. Vì sao lễ phục dạ hội của Mộc Mai lại bị rách? Cháu cho rằng ông không biết gì thật à? Chân của cháu chẳng thể nào duỗi tới được lễ phục của Mộc Mai, nếu không phải cháu cố ý thì sao dẫm được lễ phục của nó? Trường hợp khác thì cũng thôi, nhưng hôm nay là tiệc mừng bảy mươi tuổi của ông! Vậy mà cháu còn dám gây chuyện trên tiệc rượu! Ông đã từng nhắc nhở cháu, bảo là đừng có trêu chọc Mộc Mai nữa. Nó giờ đã là mợ hai của nhà họ Cố rồi, một khi Cố Văn quyết tâm chơi ác thì cháu cho răng nhà họ Mộc chúng ta còn chống lại được à?”
“Ông nội, cháu vẫn không hiểu. Vì sao ông cứ e ngại Cố Văn chứ? Chẳng qua là trước kia anh ta có chút mánh khóe mà thôi, còn giờ chỉ là một thằng tàn phế, chẳng làm được gì cả, sao ông vân luôn sợ anh ta chứ? Tương lai của cháu là gả cho Cố Nam, sau này nhà họ Mộc và nhà họ Cố đều nằm trong tay chúng cháu, sao ông lại thiên vị người ngoài chứ?”
Mộc Diệp nghĩ mãi vẫn không hiểu, vì sao ông nội vẫn mãi thiên vị Mộc Mai.
Ba của Mộc Mai đã qua đời rồi, còn người mẹ thực vật của Mộc Mai vẫn còn đang nằm trong bệnh viện!
Mộc Mai chỉ là một con vịt xấu xí thì sao lại so với cô ta được?
“Đúng rồi ba, bây giờ Cố Văn đã trở thành một thằng tàn phế rồi, đối với nhà họ Mộc mà nói thì có cũng như không.
Vì sao ba còn bận tâm tới mặt mũi của cậu ta chứ? Chuyện kết hôn của Mộc Diệp và Cố Nam đã chắc như đỉnh đóng cột rồi, sau này nhà họ Mộc chúng ta thông gia với nhà họ Cố thì chắc chắn không thiếu lợi ích đâu.”
Tô Ngọc Vân cũng nghĩ mãi mà không hiểu, Mộc Đoàn là một người đã từng dấn thân vào thương trường, vì sao lại còn sợ Cố Văn chứ?. ‘Cô ngậm miệng lại, đều là do cô và Mộc Sĩ chiều nên mới để cho nó có cái tính như thế.
Ở nhà đã như thế thì bên ngoài còn ra sao nữal”
Ông mắng lớn rồi quay qua mắng nhỏ: “Nếu như cháu vẫn còn muốn ở lại nhà họ Mộc và muốn tiếp quản công ty trong tương lai thì bây giờ phải nghe lời ông. Mộc Mai của bây giờ đã không phải Mộc Mai của năm năm trước, nếu như cháu tiếp tục làm mất lòng nàng thì chẳng được ích lợi gì đâu. Vì sao ông lại cứ lặp đi lặp lại rằng cháu không nên đi trêu chọc Mộc Mai? Chính là vì trải đường cho cháu đấy! Ông không ngờ cháu gái mà ông tỉ mỉ dạy dồ lại là một người ngu xuẩn, cháu làm ông thất vọng quá.”
Ông vốn cho rằng Mộc Diệp là một người phụ nữ thông minh, để cho Mộc Diệp tiếp quản công ty nhà họ Mộc thì cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng không ngờ rằng người phụ nữ này chỉ biết lo lợi ích trước mắt, không biết nhìn xa.
Lạc đà gây còn hơn ngựa béo, cho dù bây giờ Cố Văn đã mất thế nhưng Mộc Diệp cũng không nên trêu chọc cậu ta.
“Ông nội?” Mặc dù Mộc Diệp không vui nhưng khi nghe ông nội nói là làm như thế vì trải đường cho cô ta thì cảm giác không vui đã bớt đi nhiều.
“Nếu như cháu còn nhận người ông này thì từ giờ trở đi phải nghe lời ông.
Mộc Sĩ, Tô Ngọc Vân, từ hôm nay trở đi không cho phép hai đứa nhúng tay vào chuyện của Mộc Diệp nữa, từ giờ trở đi Mộc Diệp sẽ do ba dạy bảo. Mộc Diệp về phòng hối lỗi đi, mai không được ăn cơm. Ông cũng phải để cho cháu biết cái gì gọi là nề nếp.”