Là vị vua chinh chiến phương bắc, Tề Thiên Cơ nổi tiếng khắp nơi, uy chấn bốn phương.
Anh sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai khiêu khích mình mà không hao tổn gì.
Quy tắc ứng xử của Điện vô song là: Kẻ nào dám đến xâm phạm, dù ở xa đến đâu cũng giết đến.
“Đã hiểu.” Trần Diễn gật đầu.
“Được rồi, là sống hay chết, tùy theo may rủi của bọn họ, đưa tôi trở về.” Tề Thiên Cơ trầm giọng nói.
Đưa Tề Thiên Cơ về nhà, Trần Diễn và Mã Đằng đều rời đi.
Trên đường đi, Mã Đằng cảm thấy như có một cơn sóng lớn không thể nào bình ổn được.
Một câu nói có thể quyết định sự sống còn của một đại gia tộc ở Thủ Đô, thế lực của chủ nhân Điện Vô Song khiến ông ta tâm phục khẩu phục.
Tề Thiên Cơ dịu dàng ôm Đồng Đồng, cho cô bé ổn định và đắp lại chăn bông.
Nhìn con gái say ngủ, trong lòng anh thấy ấm áp.
Dương Mộc Thanh lo lắng bước vào: “Ngày mai em sẽ đến làm ở tập đoàn Mã Thị. Sau khi anh đưa Đồng Đồng đi nhà trẻ, anh quay lại đón em đến công ty nhé?”
Tề Thiên Cơ nắm lấy tay cô an ủi: “Em không cần căng thẳng. Tỷ phú Mã coi trọng năng lực của em. Em cứ giữ bình tĩnh, nhất định sẽ không sao đâu.”
Ánh mắt Dương Mộc Thanh căng thẳng không yên: “Lương một năm 30 tỷ, thật sự không biết em có kham nổi mức lương cao ngất trời này không.”
Tề Thiên Cơ ngoài mặt bình tĩnh, thầm nghĩ: Nếu em biết chồng em mỗi ngày kiếm được hàng tỷ đô, không biết em có sợ đến mức không ăn nổi cơm không đây?
Anh cười an ủi và tư vấn tâm lý cho Dương Mộc Thanh.
Sáng sớm hôm sau.
Tề Thiên Cơ chở Đồng Đồng đến trường mẫu giáo.
Dọc đường Đồng Đồng cười vui vẻ, con bé ngồi trên ghế phụ vui vẻ đung đưa hai bắp chân hồng hào.
“Ba, con rất vui vì ba có thể đến đưa con đi học.”
“Họ đều cười con và nói rằng Đồng Đồng là đứa trẻ không có ba, con có ba mà.”
“Bây giờ ba đã về rồi, con muốn cho bọn họ biết bọn họ đã sai.”
Nghe những lời ngây thơ của con gái, sống mũi Tề Thiên Cơ cay cay, suýt nữa thì rơi lệ.
Mấy năm anh không ở bên cạnh, thật sự đã khiến Đồng Đồng phải chịu thiệt thòi rồi.
Đôi mắt anh hơi đỏ, anh nói: “Đồng Đồng, từ nay về sau ba sẽ đến đưa con đi nhà trẻ mỗi ngày, được không?!”
“Được ạ, ba là tốt nhất.”
“Thế ba tốt nhất hay mẹ tốt nhất nào?”
Đối mặt với câu hỏi lựa chọn khó nhằn này, Đồng Đồng mím chặt cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt to đen láy chớp chớp, cười tinh nghịch, ranh mãnh nói: “Mẹ rất tốt, ba càng tốt hơn.”
Nghe vậy, Tề Thiên Cơ mỉm cười.
Trường mẫu giáo Harvard.
Một trong những trường mẫu giáo tư thục quý tộc tốt nhất ở Quang Châu.
“Nhóc con, hôm nay nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời cô giáo.”
“Đừng đánh nhau với các bạn nhé, cãi nhau cũng không được, nếu không ba sẽ không mua đồ chơi cho con.”
“Cô giáo, vất vả cho cô rồi, tôi có chút quà mọn, hôm nay Minh Minh nhờ cả vào cô.”
“Anh chị khách sáo rồi ạ. Tôi không thể nhận món quà này. Đây là tất cả những gì tôi nên làm ạ.”
Lúc này đang là giờ cao điểm gửi trẻ, những chiếc xe sang trọng lấp đầy lối vào trường mẫu giáo với những bộ quần áo sang trọng và những bậc phụ huynh với thời trang sang trọng.
Thậm chí, có người công khai tặng quà cho cô giáo ngay cổng trường.
Đồng Đồng xuống xe, nắm tay Tề Thiên Cơ đi đến nhà trẻ.
Nhìn thấy một người bạn học quen thuộc, cô bé vội vàng kéo tay Tề Thiên Cơ đi hai bước, cười tươi như hoa, vui vẻ nói: “Tiểu Khả, nhìn xem, ba tớ đã về rồi. Đây là ba tớ, ba tớ tên là Tề Thiên Cơ.”
“Wow, Đồng Đồng, vậy là cậu thực sự có ba ư?”
“Tất nhiên, ba tớ rất tuyệt vời. Chuyện gì cũng biết làm.”
Lời nói ngọt ngào dẫn đến tiếng cười chế nhạo lạnh lùng.
Tề Thiên Cơ cau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn theo thanh âm.
Trong một đám phụ huynh, ba của một đứa trẻ mặc bộ đồ hàng hiệu và đeo đồng hồ sang trọng đang cong môi cười khinh thường.
Người đàn ông nhìn Tề Thiên Cơ từ trên xuống dưới, chế nhạo: “Tôi không nhìn ra được điểm gì tuyệt vời luôn đấy. Đồ trên người cộng lại cũng chưa tới 3 triệu? Sao giờ lại có kiểu đũa mốc này ở trường được nhỉ? Xúi quẩy thật đấy.”