Dứt lời, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Mọi người nhìn gia đình Tề Thiên Cơ bằng ánh mắt nghi hoặc.
Chu Tuệ đang giả vờ?
“Mọi người nghĩ lại mà xem, mấy ngày trước cô em gái Chu Tuệ của chúng ta còn khóc lóc vay tiền tôi, sao tự nhiên lại có tiền chứ?”
Chu Oánh cười mỉa mai: “Tề Thiên Cơ học diễn xuất ở nước ngoài năm năm, sau đó hừng hực khí thế trở về, đi xe xịn áp đảo nhà họ Tần, cô ta cũng mặc quần áo xa xỉ, tặng đủ quà đắt tiền.”
“Mọi người nghĩ một cao thủ diễn xuất có phải là cao thủ làm bộ không?”
“Những món quà mà họ tặng, mọi người cho rằng là đồ chính hãng à?”
Bà ta nói xong, mọi người mới hiểu ra.
Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn gia đình Chu Tuệ lập tức thay đổi, trở nên đầy khinh bỉ.
Nghèo không đáng sợ, thứ đáng sợ là nghèo mà còn giả vờ giàu có!
“Ba trả nhân sâm lại cho người ta đi, ai biết có phải là do nhặt được chiếc hộp ở đâu đó, xong nhét bừa một cây củ cải vào cho đủ bộ!”
“Nếu nói vậy thì những sản phẩm chăm sóc sức khoẻ này cũng là giả?”
“Em ba, em làm vậy là không đúng, sao em có thể cùng đứa con rể vô dụng nhà em dùng hàng giả để lừa gạt chúng tôi hả?”
“Đúng đó, sắp chết đến nơi mà còn sĩ diện, cô coi mọi người là khỉ sao? Thật quá đáng!”
“Nghe nói nhà cô đã vay một khoản chín mươi tỷ, thế mà vẫn còn tâm trạng thuê xe xịn, đúng là sắp chết đến nơi mà còn sĩ diện!”
“Tôi nghĩ quần áo họ mặc cũng là hàng nhái đấy.”
Người nhà họ Chu lên tiếng cười nhạo, sỉ nhục mấy người Chu Tuệ.
Chu Tuệ, Dương Tây và Dương Mộc Thanh lập tức đỏ mặt, siết chặt tay, giận run người.
Chu Tuệ nghiến răng, hầm hầm nhìn Chu Oánh: “Chị họ, chị có ý gì? Ai nói quần áo của tôi là hàng nhái?”
Bà không biết quà là giả hay thật, dù sao cũng do Tề Thiên Cơ chuẩn bị.
Nhưng bộ đồ bà mặc chắc chắn không phải hàng nhái, bà đã mua nó ở cửa hàng Hermes tối qua!
Thấy Chu Tuệ bị bẽ mặt, Chu Oánh mừng thầm trong lòng.
Ngày thường bà ta đã không ưa đứa em họ này, lúc này bà ta nhất định phải soi mói cho thoả mới được.
Bà ta đi tới giật lấy mác quần áo chưa cắt trên cổ áo Chu Tuệ, vẻ mỉa mai trên mặt càng rõ hơn: “Mọi người lại mà xem, một cái váy trị giá ba trăm tám mươi tư triệu! Ha ha, chưa cắt mác luôn à?”
“Ha ha ha, ngay cả mác còn không cắt, bộ đồ này không phải giả mà là thuê đúng không?”
“Cô định đợi bữa tiệc kết thúc rồi về trả cho chỗ thuê hả? Nhưng đừng làm bẩn hay hỏng nhé, nếu không các cô không đền nổi đâu!”
Nghe thấy câu này, mọi người cười phá lên.
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người nhà họ Chu nhìn Chu Tuệ đầy khinh bỉ và giếu cợt.
Chu Tuệ vô cùng xấu hổ.
Hôm qua vì mua quá nhiều đồ nên không cắt hết mác được.
Vả lại bà cũng không có ý định cắt mác quần áo để khoe cho mọi người thấy giá tiền.
Nào ngờ không cắt mác vào miệng Chu Oánh lại thành đồ được thuê.
“Ai nói với chị là đồ của tôi được thuê? Tôi chỉ quên cắt thôi, giờ tôi cắt đây này!” Chu Tuệ nổi giận.
Bà ta cầm lấy mác quần áo rồi xé nó ra.
“Bỏ đi, em gái, giờ cô làm theo cảm tính thì có ý nghĩa gì? Cô nghĩ chúng tôi sẽ tin cô à?” Chu Oánh cười khẩy.
“Chị!” Chu Tuệ giận đến mức không nói nên lời.
Bà ta hết đường chối cãi, chỉ có thể trừng mắt nhìn Tề Thiên Cơ: “Đều do tên vô dụng nhà cậu hết, sao cậu không nhắc tôi?”
Nếu không phải do Tề Thiên Cơ nhất quyết đi mua quần áo, bà ta sẽ không gặp phải tình huống khó xử này.
Giờ thì hay rồi, ra vẻ không thành còn bị Chu Oánh cười nhạo, mất hết cả mặt mũi!
Đúng là ra vẻ không thành còn bị vả mặt ngược lại mà!
Vẻ mặt của Dương Mộc Thanh và Dương Tây cũng bối rối, cả hai bị mọi người chỉ trỏ, xấu hổ tới chết đứng tại chỗ.
“Không phải hàng nhái đâu ạ, đồ của bà cháu mới mua hôm qua đó.” Đồng Đồng ngây thơ cãi lại.
Chu Oánh nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ: “Ha ha, gia đình diễn viên, ngay cả trẻ con cũng biết nói dối kìa.”
Bị bà ta nói vậy, Đồng Đồng lập tức bĩu môi, bực mình đáp trả: “Cháu không nói dối, đồ của chúng cháu đều do ba cháu mua.”