Tề Thiên Cơ chỉ ra ngoài cửa, rồi trực tiếp ném tất cả những người kia ra ngoài.
Sau đó, anh đóng cửa lại rầm một tiếng.
Một giây trước khi cánh cửa đóng lại, Dương Minh vô cùng bi thương ngã xuống đất.
Trong cửa, Dương Tây mềm lòng: “Cơ, con có thể mượn tỷ phú 90 tỷ, vậy con không thể nói người ta thả người nhà họ Dương ra sao?”
“Đều là người một nhà, đừng gây chuyện khó coi như vậy.”
“Ba, đã đến lúc nào rồi? Ba còn cầu xin cho họ sao? Họ có coi chúng ta là người một nhà không?” Tề Thiên Cơ trầm giọng nói.
Khuyết điểm của Dương Tây là quá mức trọng tình trọng nghĩa, không quả quyết, không có chút sát phạt quyết đoán nào.
“Họ không nhận, chúng ta cũng phải nhận, dù sao năm năm qua họ đã chiếu cố chúng ta không ít, nếu như họ không vay tiền, có khả năng Đồng Đồng đã…” Dương Tây nói.
“Ông nói hươu nói vượn cái gì vậy? Bọn chúng đang đào hố cho chúng ta, không phải giúp chúng ta!”
Chu Tuệ trầm giọng nói.
“Thế nhưng…” Dương Tây vẫn còn có chút không đành lòng.
Trong lúc họ đang nói chuyện, tiếng khóc bên ngoài lập tức im bặt.
Ánh mắt Dương Minh đột nhiên sáng lên, dường như thấy được cọng cỏ cứu mạng.
Đúng rồi!
Tề Thiên Cơ có thể vay tiền của Mã Đằng, thì chắc chắn anh có quan hệ không bình thường với Mã Đằng!
Nếu có Tề Thiên Cơ ra mặt, nói không chừng có thể cứu vãn nhà họ Dương.
ông ta bắt đầu điên cuồng gõ cửa, hô lớn: “Dương Tây, mau mở cửa đi, tôi biết sai, xin ông hãy mở cửa ra.”
Trong cửa, Chu Tuệ liếc Dương Tây một cái: “Đều do ông đó, ngu xuẩn!”
“Dù sao cũng cùng một mẹ sinh ra, không cần phải đuổi tận giết tuyệt bọn nó như vậy.” Dương Tây nhỏ giọng nói.
“Vậy sao ông không nghĩ đến cảnh bọn nó đuổi tận giết tuyệt chúng ta như thế nào? Bây giờ bọn nó sắp chết đến nơi, chúng ta không cần phải giúp bọn nó nữa!” Chu Tuệ tức giận nói.
“Ba, con thấy mẹ nói đúng đó, không cần phải giúp bọn nó.” Dương Mộc Thanh cắn răng nói.
Trước đó cô ta phải sống khổ cực như vậy, đám người Dương Minh chẳng những không có trợ giúp mà còn bỏ đá xuống giếng, hợp tác với Tần Đông Quang hại cô ta.
Bây giờ đám người Dương Minh gặp chuyện mà lại muốn cô ta ra tay cứu giúp sao?
Không có cửa!
“Nhưng cuối cùng chúng ta cũng phải về nhà thờ, nếu ba chết, ba muốn bày linh vị của mình tại nhà thờ của nhà họ Dương!” Dương Tây trầm giọng nói.
Nói đến nhà thờ, Chu Tuệ và Dương Mộc Thanh đều nhíu mày.
Tề Thiên Cơ cũng không biết nói gì.
Phong tục tập quán ở tỉnh Lĩnh Nam là sau khi chết phải bày linh vị trong nhà thờ tổ tiên, Dương Tây coi trọng tập tục này nhất.
Nếu không có nhà họ Dương, thì sau này sẽ không thể đi vào nhà thờ.
Tề Thiên Cơ thở dài, mở cửa ra.
Dương Minh thấy vậy thì vui mừng, lập tức tiến đến bên cạnh Tề Thiên Cơ, khúm núm, ăn nói khép nép cầu xin: “Cơ, ba cậu nói đúng!”
“Đều là người một nhà, máu mủ tình thâm mà.”
“Cậu, cậu nói với Mã Đằng, bảo anh ta hãy thả chúng tôi đi!”
“Đúng vậy, chúng tôi biết lỗi rồi!”
Dương Quán cũng nghiêm mặt, nịnh nọt cười tiến lên phía trước nói xin lỗi: “Tiểu Thanh, vừa nãy chúng tôi đều bị mỡ heo làm cho mê muội tâm trí nên mới đưa ra quyết định sai lầm!”
“Dương Tây, Tề Thiên Cơ, Tiểu Thanh, làm ơn mọi người hãy nể mặt gia tộc mà giúp chúng tôi một tay đi.”
Tất cả người nhà họ Dương đều giãy giụa đứng lên, cầu xin liên tục.
Ánh mắt Tề Thiên Cơ sắc lạnh như lưỡi dao, lạnh giọng cười nhạo nói: “Bây giờ biết cầu xin rồi à? Vừa nãy còn nói không trả tiền thì sẽ bắt vợ tôi đến nhà họ Tần thành hôn mà?”
Chu Tuệ cũng hiếm khi phụ họa với Tề Thiên Cơ một câu, kiêu ngạo ngước cổ, khinh bỉ nói: “Chúng tôi đã bị trục xuất khỏi nhà họ Dương, sống chết của các người có liên quan gì đến chúng tôi?”
Dương Tây nghe vậy, cười khổ kéo cánh tay Chu Tuệ, để bà bớt tranh cãi.
“Hừ, muốn Mã Đằng buông tha cho các người cũng không phải không thể. Nhưng tôi có một điều kiện!”
Tề Thiên Cơ cười lạnh nhìn Dương Minh.
Dương Minh mừng rỡ, kích động đến mặt đỏ rần: “Điều kiện gì! Cơ cậu cứ việc nói, chỉ cần có thể làm được, nhất định tôi sẽ đáp ứng!”
Ánh mắt Tề Thiên Cơ lạnh xuống, đảo mắt nhìn xung quanh, gằn từng chữ một: “Tôi muốn tất cả người nhà họ Dương quỳ xuống xin lỗi vợ tôi!”