Dương Tây cũng có chút thất vọng lắc đầu, nói: “Tề Thiên Cơ, vốn cho rằng trải qua chuyện ngày hôm qua, cậu sẽ trở nên chín chắn hơn một chút, có thể khiến người khác bớt lo. Không ngờ là cậu vẫn luôn làm theo ý mình, tôi quá thất vọng về cậu!”
“Ha ha, ông trông cậy một người đàn ông bỏ nhà đi suốt năm năm chín chắn sao?” Chu Tuệ lạnh lùng nói.
“Bà ơi, mọi người đừng cãi nhau nữa mà.”
Đồng Đồng nhu thuận kéo tay Chu Tuệ: “Đồng Đồng đói, ba ơi, ba đi mua đồ ăn cho Đồng Đồng được không?”
Trong lòng Tề Thiên Cơ vô cùng dịu dàng: “Được, ba lập tức đi mua cho con.”
Anh giao Đồng Đồng cho Dương Mộc Thanh ôm, nhỏ giọng nói: “Anh đi lấy tiền, em và con chờ một chút.”
Dứt lời, anh xoay người rời khỏi bệnh viện, đi đến ngân hàng gần nhất lấy tiền.
“Làm phiền cô rút giúp tôi một ít tiền.”
Đi tới quầy giành cho khách vip, Tề Thiên Cơ đưa một tấm thẻ.
Tấm thẻ vô cùng tinh xảo, được làm bằng vàng ròng, bên trên chạm khắc một con cự long bằng hắc diệu thạch.
Cự long đầu sừng kỳ vĩ, chỉ lộ ra một chút vẩy và móng, vừa khí phách vừa hung mãnh, khí thế hào hùng.
“A, anh là Tề Thiên Cơ?”
“Lý Mỹ Mỹ?”
Nhân viên tiếp là một cô gái xinh đẹp, tên là Lý Mỹ Mỹ.
Cô ta là bạn thời đại học của Tề Thiên Cơ, đồng thời cũng là một trong những cô tình nhân của Tần Đông Quang.
Ánh mắt của cô ta nhìn lướt qua bộ đồ Tây trên người anh một vòng, khinh miệt nói: “Thật sự xin lỗi, chỉ tiếp đãi khách vip mà thôi, không phải chó con mèo con nào cũng dùng được, anh qua bên kia xếp hàng đi.”
Cô ta chỉ về phía lối đi bên kia, nét mặt kiêu căng, giọng điệu coi thường người khác.
Tề Thiên Cơ nhíu mày: “Cô không biết tấm thẻ này sao? Tôi chính là khách vip. Cô lấy tiền giúp tôi đã, tôi đang cần dùng gấp.”
Lý Mỹ Mỹ cực kỳ ngạo nghễ, gương mặt hèn mọn đùa cợt: “Anh là khách vip hả? Anh mà là khách vip cái gì?”
“Có biết yêu cầu nếu muốn làm khách vip ở ngân hàng chúng tôi là gì không? Hàng năm phải tiêu phí ít nhất 30 tỷ! Một tên vô dụng như anh thì cả đời cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy!”
“Anh không có tư cách đi đến quầy khách vip, cút!”
Tề Thiên Cơ đưa thẻ hắc long chí tôn ra, lạnh lùng nói: “Gọi quản lý của các người ra đây, nhìn cho rõ thẻ này là thẻ gì!”
Thẻ hắc long chí tôn!
Loại thẻ có cấp bậc vip chí tôn ở tất cả các ngân hàng trên toàn cầu, khách hàng sở hữu nó sẽ được hưởng thụ mức độ phục vụ chí cao vô thượng.
Ngân hàng này cũng nằm trong phạm vi thẻ hắc long chí tôn.
Lý Mỹ Mỹ sững sờ nhìn Tề Thiên Cơ tựa như nhìn kẻ ngu xuẩn, giễu cợt nói: “Tề Thiên Cơ, tên quỷ nghèo kiết xác như anh điên rồi sao?”
“Dám dùng thẻ giả tới đây lấy tiền, anh làm trò cười à?”
Lời vừa rơi xuống, xung quanh lập tức rộ lên một trận cười vang.
“Người này có bệnh tâm thần sao? Thẻ giả mà cũng có thể lấy tiền?”
Mặc kệ là nhân viên ngân hàng hay là khách hàng, ánh mắt nhìn Tề Thiên Cơ đều như đang nhìn người ngoài hành tinh.
Lý Mỹ Mỹ ném thẻ xuống dưới đất tựa như ném rác, lạnh lùng nói: “Đồ rác rưởi, mau cút đi!”
Trong lòng Tề Thiên Cơ dâng lên sự phẫn nộ, anh lạnh giọng nói: “Cô tỏ thái độ gì vậy?”
Ánh mắt Lý Mỹ Mỹ toát lên sự khinh rẻ: “Bà đây có thái độ thế đấy, không phục thì anh tìm diễn viên tới đánh tôi đi?”
Con ngươi của Tề Thiên Cơ chợt lạnh.
Anh thật sự rất muốn bắt người phụ nữ ở trong quầy này để dạy dỗ một trận.
Anh hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Nể tình đã từng học chung, tôi không tính toán gì với cô. Nhưng mà, cô nhất định phải xin lỗi tôi!”
Nét mặt Lý Mỹ Mỹ hiện vẻ hèn mọn coi thường, cô ta mở miệng nói: “Ai là bạn học với anh? Tôi lại nghe nói, vì để trả nợ, suýt chút nữa vợ của anh đã tái giá với cậu Tần!”
“Câm miệng!”
Ánh mắt của Tề Thiên Cơ cực kỳ băng lãnh, anh tức giận nói: “Gọi giám đốc chi nhánh ngân hàng của các người ra đây.”
Trong nháy mắt Lý Mỹ Mỹ như bị điện giật, có cảm giác linh hồn run rẩy, da thịt phát đau.
Ánh mắt cô ta càng thêm trào phúng và xem thường, cô ta cất giọng cười lạnh nói: “Giám đốc chi nhánh ngân hàng là người mà anh có thể gặp sao? Cũng không tự mình soi mình trong bãi nước tiểu mà xem, chỉ bằng loại người vô dụng như anh mà cũng xứng để gặp Giám đốc chi nhánh chắc?”
“Ồn ào cái gì vậy?”
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc đồ Tây mang giày da bước vào đại sảnh, phía sau là mấy người khách vip quần áo sang trọng đẹp đẽ.
Người này là Giám đốc chi nhánh ngân hàng, Chu Bân.
Ông ta vừa mới thuyết phục được một số khách hàng lớn tới nơi này ký hợp đồng, tiến hành một số nghiệp vụ trích phần trăm vô cùng lớn. Kết quả vừa mới vào cửa đã nhìn thấy nhân viên lễ tân ném thẻ của khách hàng đi, ông ta lập tức nổi giận đùng đùng, bước nhanh về phía quầy hàng.
Lý Mỹ Mỹ nhìn thấy Giám đốc chi nhánh, khoé môi cong lên, lạnh lùng liếc nhìn Tề Thiên Cơ: “Dám giải mạo khách vip, hiện tại giám đốc của ngân hàng chúng tôi tới rồi, anh nhất định chết chắc!”
Chu Bân bước nhanh tới, chợt thấy thẻ hắc long chí tôn ở dưới đất, sắc mặt ông ta kịch biến, tựa như bị điện giật.
“Thẻ, thẻ hắc long chí tôn?”
Trong mắt ông ta hiện lên vẻ kinh ngạc, lật đật tiến lên nhặt tấm thẻ.
Thẻ hắc long chí tôn!
Đây là thẻ được thiết kế riêng do mấy ngân hàng lớn ở trong nước và nước ngoài hợp lực lại để nịnh bợ mấy đại nhân vật chí cao vô thượng.
Thẻ này đại biểu cho thế lực tối cao nhất.
Quy cách vô cùng cao, vô song nhất cả nước, đại biểu cho thế lực mà ngay cả quốc vương cũng phải sợ hãi!
Nếu có thể có chút quan hệ với chủ nhân tấm thẻ này, tuyệt đối là một bước lên mây, thăng chức cực kỳ nhanh, đi lên đỉnh cao của đời người!
Chu Bân cầm tấm thẻ, cả người phát run, ánh mắt nóng bỏng.
Ông ta lập tức đi về phía trước, một mực cung kính nhìn Tề Thiên Cơ hỏi dò: “Thưa ngài, thẻ này là của ngài sao?”