“Vâng vâng vâng, mẹ dạy phải.” Tề Thiên Cơ gật đầu.
“Hừ, thế này mới bình thường.” Chu Tuệ nói lạnh lùng.
“Được rồi, đi vào nhanh đi.” Dương Tây giục.
Cả nhà cùng xuống xe đi ra ngoài.
Trên đường đi có vô số ánh mắt hâm mộ lẫn ghen ghét oán hận nhìn về phía cả nhà họ.
Chu Tuệ ưỡn thẳng eo, nghênh ngang tự đắc.
Dương Tây cũng cảm thấy nở mày nở mặt.
Mặc dù là xe của Mã Đằng, nhưng người khác không biết mà!
Tề Thiên Cơ dẫn đầu đi vào trong.
Dương Mộc Thanh, Chu Tuệ, Dương Tây đi vào theo Tề Thiên Cơ, vốn dĩ ban đầu họ cho rằng Tề Thiên Cơ chỉ đi đến một vài cửa hiệu không nổi tiếng lắm, mua một chút đồ vật tiện lợi rẻ tiền.
Ngàn vạn lần không ngờ Tề Thiên Cơ lại đi thẳng đến cửa hiệu Hermes.
Hermes là nhãn hiệu lớn nổi tiếng trên toàn thế giới!
Tùy tiện chọn một bộ trang phục cũng có giá cả hàng chục tỷ!
Dương Tây và Chu Tuệ quay lại nhìn nhau, sợ hãi rụt rè không dám đi vào.
Dương Mộc Thanh thở dài một tiếng, trước kia lúc chưa bị nhà họ Dương đuổi ra ngoài, việc làm ăn của cô vẫn phát triển tốt đẹp, cô cũng thường xuyên ra vào nơi cao quý lại thời thượng như chỗ này.
Hiện giờ đâu còn được như xưa, cô nhìn thấy nhãn hiệu cửa hàng đã chùn bước, hoàn toàn không dám vào trong.
Tề Thiên Cơ ngẩng đầu ưỡn thẳng ngực đi vào, Dương Mộc Thanh có kéo lại cũng không kéo được.
“Ba mẹ, đi theo đi, coi như không mua nổi thì vào nhìn cũng tốt. Anh ấy đã đi vào rồi, chúng ta không vào sẽ khó coi.” Dương Mộc Thanh thở dài vào trong cửa hàng.
Là con gái đều không có cách nào chống cự lại sức quyến rũ của những bộ quần áo đẹp, hai người phụ nữ như Chu Tuệ và Dương Mộc Thanh cũng không ngoại lệ.
Khi ở bên ngoài, hai người không dám đi vào quan sát.
Nhưng sau khi vào trong, hai người lập tức chết mê.
Dương Mộc Thanh nhìn ngắm những bộ quần áo, hai mắt sáng lên, nhưng khi nhìn thấy giá tiền thì lập tức xìu xuống, cô không dám chạm vào chúng, hai tay không được tự nhiên.
Nhìn thấy Dương Mộc Thanh yêu thích không nỡ buông tay chọn được một bộ quần áo đẹp, dáng vẻ vừa muốn lại vừa sợ không có tiền lộ ra, Tề Thiên Cơ chỉ cảm thấy áy náy, trong lòng khó chịu.
Anh hòa một viên thuốc vào nước vừa phất tay với người nhân viên phục vụ, nhìn thoáng qua chỗ quần áo của Chu Tuệ và Dương Mộc Thanh một lượt: “Gói hết lại cho tôi.”
Lời này vừa mới nói ra lập tức dọa sợ đám người Chu Tuệ.
Dương Mộc Thanh kịp thời phản ứng lại, gương mặt xinh đẹp của cô trắng bệch vội vàng chạy đến giữ chặt lấy tay của Tề Thiên Cơ, lo lắng: “Cơ, anh điên rồi! Bộ đồ này hơn một trăm triệu, quá mắc, chúng ta làm gì có tiền mà mua!”
Cô lại lập tức nhìn về phía nhân viên phục vụ áy náy nói: “Thật sự xin lỗi, chúng tôi chỉ xem thôi, anh ấy nói đùa với chị đó!”
Chu Tuệ cũng vừa lúng túng vừa đỏ cả mặt, bà ta giận giữ nhìn Tề Thiên Cơ một lúc, ý trách anh dám khoác lác.
Trên mặt người nhân viên kia vừa mới xuất hiện một ít ý cười nịnh nọt thì trong nháy mắt lạnh xuống.
Cô ta cười lạnh lùng một tiếng, nhìn Tề Thiên Cơ với vẻ mặt khinh bỉ, nói bằng giọng điệu quái gở: “Nhìn thì cứ nhìn thôi, giả vờ làm kẻ phá của cái gì? Còn gói lại hết? Có biết tổng cộng những trang phục các người vừa chọn hết bao nhiều tiền không?”
Mấy chị gái ở bên quầy khác cũng bày ra vẻ mặt cao quý lạnh lùng, khí chất bất phàm, nhao nhao nói ra những lời lạnh nhạt, cười nhạo nhục nhã.
“Nhìn thì cứ nhìn, mua không nổi nhìn cho đỡ nghiện là được rồi.”
“Nhưng mà đừng có lại gần sờ soạng, sờ vào làm bẩn các người không bồi thường nổi đâu.”
Dương Mộc Thanh và Chu Tuệ lúng túng đến mức đỏ cả mặt, xấu hổ đến mức muốn chui vào cái lỗ nào cho xong.
Chu Tuệ nhìn Tề Thiên Cơ giận giữ, bà ta chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống anh: “Anh không có tiền thì giả vờ làm người giàu có cái gì, bây giờ để người ta chê cười, tôi thấy anh đang cố ý gây sự đấy!”
Sắc mặt Dương Mộc Thanh buồn bã, cô tiến lên giữ chặt lấy tay của Tề Thiên Cơ, vẻ áy náy nhìn về phía mấy người nhân viên nói: “Thật xin lỗi, chúng tôi đi ngay.”
Ánh mắt Tề Thiên Cơ lạnh lẽo, anh không hề di chuyển mà nhìn mấy người nhân viên, cười lạnh lùng: “Thế nào, tôi vừa mới nói gì các người đều không nghe thấy sao? Tôi bảo các người gói lại hết cho tôi.”
Chỉ mấy nhân vật như con kiến mà cũng dám để cho vợ anh cùng với người nhà khó xử sao?
Quả thật là không biết sống chết!
Đối mặt với câu hỏi của anh, những nhân viên bán hàng kia chỉ cười lạnh nhạt, không có bất kỳ người nào nghe lời anh.
Một người nhân viên quầy đã có tuổi đi qua đám người, vênh cằm lên cười lạnh lùng nói: “Anh trai này, anh có biết những đồ anh muốn gói lại có giá trị bao nhiêu tiền không?”
“Hơn chín trăm triệu đó! Một người bán hàng vỉa hè như anh mà cũng mua được sao?”
“Tự xưng mình là người giỏi giang cũng không chịu soi mặt vào nước tiểu mà xem mình có bao nhiêu cân lượng, nghĩ đến việc tới những nơi như chúng tôi để giả vờ ra oai, tôi thấy anh đã đến nhầm chỗ rồi!”