Dương Mộc Thanh lau nước mắt trên khóe mắt, cười tranh công cho Tề Thiên Cơ: “Mẹ, đừng chỉ lo vui mừng, hôm nay đều là công lao của Cơ đấy.”
Dương Tây gật đầu, cười nói: “Tiểu Thanh nói đúng, hôm nay có thể mở mày mở mặt, hơn người một bậc đều là nhờ Tiểu Cơ cả.”
Đồng Đồng vui vẻ ôm cổ Tề Thiên Cơ, cười khanh khách, nói: “Con biết ngay ba là cừ nhất, không có gì là ba không làm được!”
Ánh mắt Chu Tuệ cũng ôn hòa hiếm thấy, lần đầu bà ta khen ngợi: “Lần này là công của cậu lớn nhất, làm tốt lắm.”
Tề Thiên Cơ cười: “Cả nhà vui vẻ là được, nói mấy cái này làm gì? Đều là việc con nên làm.”
Trên đường về, đột nhiên có tiếng nói cười vui vẻ từ xa truyền tới.
Đồng Đồng lập tức bị thu hút sự chú ý.
Bên ngoài là một khu vui chơi.
Vòng quay mặt trời, tàu hải tặc, vòng xoay ngựa gỗ, thuyền điện đụng, cầu trượt nước…
Rất nhiều phụ huynh dẫn theo con cái chơi đùa vui vẻ trong khu vui chơi.
Cho dù chỉ nhìn từ xa, bầu không khí vui vẻ và ấm áp đó cũng rất bắt mắt.
Đồng Đồng nằm bò trên cửa sổ nhìn khu vui chơi, trong đôi mắt to ngấn nước chứa đầy khao khát và ước ao.
“Ba ơi ba ơi! Đồng Đồng cũng muốn đi khu vui chơi.”
“Đồng Đồng muốn cưỡi ngựa, đi cầu trượt và lái xe điện đụng với ba.”
“Mẹ luôn nói sẽ đưa con đi khu vui chơi, nhưng Đồng Đồng biết mẹ rất bận, không muốn làm mẹ mệt.”
“Ba, có phải Đồng Đồng rất ngoan không? Con không quấn lấy mẹ đâu, ba đưa con đi chơi được không?”
Cô bé giương mắt nhìn Tề Thiên Cơ, đôi mắt to long lanh.
Dương Mộc Thanh nghe thế thì hốc mắt đỏ lên, suýt chút nữa đã khóc.
Thì ra cô bé biết hết.
Hốc mắt và mũi của Chu Tuệ và Dương Tây cũng cay xè.
Nhìn Đồng Đồng, họ chỉ cảm thấy ông trời đã ban ơn, Dương Mộc Thanh mới sinh ra một đứa trẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện như vậy.
Tề Thiên Cơ ôm Đồng Đồng vào lòng, vừa cười vừa gãi mũi cô bé, nói: “Ba hứa với con, ngày mai sẽ đưa con đến khu vui chơi, chúng ta vui vẻ chơi cả ngày luôn.”
Đồng Đồng lập tức vui mừng, reo hò phấn khích. Cô bé ôm cổ Tề Thiên Cơ, hôn ‘chụt’ một cái, vui vẻ nói: “Ba tốt thật, ba là người ba tốt nhất trên đời.”
Dương Mộc Thanh nhìn hai ba con vui vẻ, trong lòng cô ấm áp, cảm thấy những vất vả của mình bao năm qua chẳng đáng nhắc đến.
…
Nhà họ Tần.
Nhìn Tần Đông Quang gầy đến nỗi da bọc xương, xương sườn lộ rõ, đau đến chết đi sống lại nằm trên giường bệnh, Tần Dương chỉ cảm thấy lòng đau nhói!
Việc làm ăn của nhà họ Tần ngày càng sa sút, hoàn toàn dựa vào xuất thân, vốn tích lũy và sự giúp đỡ của một số họ hàng bạn bè ngày xưa để chống đỡ.
Doanh nghiệp của nhà họ Tần đã như ngọn nến trước gió, yếu ớt không thể chịu nổi một đòn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thổi tắt!
Giờ đây, nhà họ Tần đang gặp phải cuộc khủng hoảng và khó khăn lớn nhất từ trước đến giờ.
Chỉ mới mấy ngày mà Tần Dương đã lo đến bạc trắng mái đầu, như thể già đi hai mươi tuổi.
Nhưng điều đáng hận nhất là, bây giờ ngay cả ông ta cũng không điều tra được ai đang nhắm vào nhà họ Tần.
Thuốc tê phát huy tác dụng, cuối cùng Tần Đông Quang cũng có được chút thời gian tỉnh táo mà không đau đớn.
Ánh mắt anh ta lộ vẻ tuyệt vọng, anh ta nài nỉ Tần Dương: “Ba, cầu xin ba, để con chết đi! Con thực sự đau đớn quá.”
Mấy ngày nay anh ta đã chịu đựng đau đớn và giày vò kinh khủng, để anh ta chết cũng xem như là một loại giải thoát.
Tần Dương lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa: “Con trai, con yên tâm, ba nhất định sẽ chữa khỏi cho con.”
Lúc này, một người chú của Tần Đông Quang do dự giây lát, trầm giọng nói: “Chúng tôi có một cách, có lẽ có thể cứu được mạng của Tần Đông Quang.”
“Cách gì?” Mắt Tần Dương sáng lên.
Vẻ mặt người chú đó nghiêm trọng, ông ta nói từng chữ: “Tìm Tề Thiên Cơ và Dương Mộc Thanh, quỳ xuống xin lỗi!”