• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 5: CÀN QUÉT!


“Điện chủ có lệnh, san bằng nhà họ Tần!” Trần Diễn rống to.


“San bằng nhà họ Tần!”


Tất cả ba trăm tên binh lính đồng thanh phát ra tiếng hô đinh tai nhức óc.


Chấn động lôi đình, sát ý ngập trời!


Ánh mắt của tất cả bọn họ đều lạnh như đao, trên người đều phát ra một cỗ khí thế ngút trời.


San bằng nhà họ Tần!


Năm chữ ngắn ngủn, từng chữ leng keng, đằng đằng sát khí.


Tất cả người Nhà họ Tần và nhà họ Dương đều bị sợ hãi đến mức run rẩy, làn da âm ỷ cảm giác đau đớn.


Trần Diễn cùng mười tám tướng lãnh dẫn theo ba trăm binh lính hùng hổ đi đến.


Tần Dương đập bàn đứng lên, tức giận nói: “Tề Thiên Cơ, cậu thật to gan, cậu cho rằng cậu tùy tiện tìm đến vài người là có thể khiêu chiến uy danh của nhà họ Tần chúng tôi sao?”


“Bảo những người này rời đi ngay lập tức, nếu không tôi sẽ khiến cậu ăn không hết gói đem đi.”


“Ha ha, ông tính là thứ gì? Tất cả tướng sĩ nghe lệnh, tiêu diệt bọn họ!” Tề Thiên Cơ lạnh lùng nói.


“Tuân lệnh!” Đám người Trần Diễn tuân lệnh, dẫn đầu đội ngũ tiến lên.


“Các người dám!” Tần Dương giận không thể kiềm nén được.


Tần Đông Quang giãy dụa đứng lên, bộ mặt dữ tợn, giận dữ hét: “Tề Thiên Cơ, mày cho rằng mời đến mấy diễn viên là có thể chống lại nhà họ Tần tao sao? Ba, giết bọn họ!”


Chuyện tới bây giờ, anh ta vẫn còn cho rằng đây là diễn viên mà Tề Thiên Cơ dùng tiền mời tới.


Ánh mắt Tề Thiên Cơ lạnh lùng, đột nhiên vung tay lên.


“Giết!” Trần Diễn giận dữ gào lên.


Tiếng chém giết rung trời, chiến tướng của điện Vô Song và binh lính đấu đá, giống như dòng lũ kiên cường, càn quét đi qua.


Tiệc cưới bị đẩy tứ tung ngay lập tức đã thành mảnh vụn, một số xe tăng đặc biệt chắc chắn xông qua, làm phá vỡ bức tường của biệt thự.


Cảnh tượng này khiến các khách mời đến tham gia tiệc cưới sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng rời khỏi chỗ ngồi, ánh mắt nhìn Tề Thiên Cơ tràn đầy kinh hoàng và sợ hãi.


Trong vòng chưa đầy ba phút, tất cả trang trí trong tiệc cưới đều bị nghiền nát thành mảnh vụn.


Biệt thự nhà họ Tần gia cũng bị trực tiếp sang bằng trở thành một đống đổ nát.


Khắp nơi đều lộn xộn!


Quá chấn động!


Những người đến tham dự đám cưới, ăn mặc gọn gàn lộng lẫy, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm!


Đôi mắt Tần Dương muốn nứt ra.


Tần Đông Quang ngây ra như phỗng.


Vợ chồng Dương Tây, Chu Tuệ trợn tròn mắt.


Yên tĩnh!


Hiện trường rơi vào một mảnh yên tĩnh giống như chết.


“A ~~” Đôi mắt đám người Tần Đông Quang, Tần Dương đều muốn nứt ra, căm tức nhìn Tề Thiên Cơ, giống như hai con mãnh thú muốn chọn người mà cắn.


Viền mắt bọn họ đỏ bừng, hận không thể đem Tề Thiên Cơ bầm thây vạn đoạn.


Lúc này, chiến tướng Huyền Vũ cầm ipad trong tay, cung kính đi tới bên cạnh Tề Thiên Cơ nói: “Tìm được công chúa rồi.”


Trên ipad là một cô bé bị nhốt trong chuồng heo.


Cả người cô bé đều bị thương, có nhiều chỗ da đã bị lỡ loét và bốc mùi hôi thối khi hằng ngày ở cùng một chỗ với heo.


“Đồng Đồng!” Viền mắt Dương Mộc Thanh trong nháy mắt đã đỏ.


Cô che miệng nước mắt rơi đầy mặt, vừa vội vàng vừa đau lòng mà nhìn Huyền Vũ: “Đồng Đồng ở đâu?”


Đôi mắt của Tề Thiên Cơ cũng muốn nứt ra, nắm chặt nắm đấm, tim như bị đao cắt.


Cô bé trong video khoảng chừng bốn tuổi, quần áo rách rưới, mình đầy vết thương, trên người có rất nhiều chỗ da bị lỡ loét, chảy mủ.


Cô bé trốn trong góc chuồng heo, ánh mắt sợ hãi và tuyệt vọng.


Ở trên cổ của cô bé còn bị vòng một chiếc vòng xích cổ của chó.


“A ~~” Tề Thiên Cơ ngửa mặt lên trời hét lớn.


Giờ phút này, anh cảm thấy trên trái tim mình như bị cắm một đao, đau khổ tột cùng, ngực có một loại tức giận không nói nên lời.


“Súc sinh, bọn mày là đám súc sinh!”


Tề Thiên Cơ giận dữ nhìn đám người Tần Đông Quang, hốc mắt đỏ bừng, đằng đằng sát khí.


Trần Diễn bắt lấy Tần Đông Quang, ném ở dưới chân Tề Thiên Cơ, lạnh lùng nói: “Nói, công chúa ở đâu?”


Tần Đông Quang tức giận nói: “Tề Thiên Cơ, tao nói cho mày biết, Mày chơi đùa quá trớn rồi, tốt nhất là nên ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu nhận sai, nếu không, nhà họ Tần chúng tao sẽ khiến mày ăn không hết gói mang đi!”


Ánh mắt Tề Thiên Cơ lạnh như băng, tàn nhẫn dẫm một chân lên cánh tay Tần Đông Quang.


Rắc rắc!


Xương cốt Tần Đông Quang vỡ vụn.


Sắc mặt anh ta thay đổi, phát ra tiếng kêu thảm thiết đau xé tim gan.


“Nói, mày nhốt Đồng Đồng ở đâu?” Tề Thiên Cơ giận dữ nói.


“Bố mày sẽ không nói cho mày!” Tần Đông Quang nghiến răng nghiến lợi, bộ mặt dữ tợn.


“Muốn chết!” Ánh mắt Tề Thiên Cơ u ám.


“Nhà họ Tần là một trong mười gia tộc lớn nổi tiếng lừng lẫy, mày đắc tội với tao, tao đảm bảo mày sẽ chết không toàn thây!”


Trạng thái của Tần Đông Quang như điên cuồng, tức giận nói: “Tao tuyệt đối sẽ không nói cho mày đứa con hoang kia bị nhốt ở đâu, Tao muốn bọn mày trơ mắt nhìn nó chết!”


“Đến đây, có gan thì giết tao đi!”


Ánh mắt Tề Thiên Cơ lạnh lùng, nắm lấy cổ Tần Đông Quang, một tay đem anh ta nhấc lên, lạnh lùng nói: “Mày cho rằng tao không dám sao?”


Khuôn mặt Tần Đông Quang đỏ lên, cơ bản không thể hô hấp, cảm giác hít thở không thông, khó chịu đến tột cùng.


Anh ta dùng sức giãy dụa, nhưng tay của Tề Thiên Cơ mạnh mẽ mà có lực, anh ta cơ bản không thể thoát khỏi, một cỗ bóng ma tử vong tập kích vào lòng anh ta khiến anh ta sợ hãi và tuyệt vọng.


Tề Thiên Cơ thật sự muốn giết anh ta sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK