Tần Phi Vũ lờ mờ cảm thấy, tai họa sắp ập xuống nhà họ Tần rồi.
Thân là một trong các thành viên của nhà họ Tần, ông ta muốn đấu tranh, nhưng lại không biết ra tay ở đâu, không có chút manh mối nào.
Vốn dĩ ông ta hi vọng có thể khiến Tần Dương xin lỗi Dương Mộc Thanh và Tề Thiên Cơ, nhưng Tần Dương cứ cố chấp làm theo ý mình, khiến ông ta cũng cảm thấy tuyệt vọng.
Ông ta ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy một tấm lưới rộng lớn vô hình đang phủ xuống, lực ép khổng lồ đó khiến ông ta không thở được, lồng ngực tắc nghẹn.
“Haiz, nhà họ Tần tới số, tôi cũng hết cách.” Tần Phi Vũ thở dài, chán nản ngồi xuống đất.
Phía bên này, Tần Dương ngồi ngẩn một lúc lâu.
Dường như ông ta bỗng nhớ ra gì đó, vội gọi thư ký tới: “Đi xử lý bức tranh cổ và ngọc ngà châu báu tôi cất nhiều năm nay đi, xoay sở tiền để qua khó khăn hiện tại trước rồi tính tiếp!”
Thư ký đứng im, trên mặt lộ ra nụ cười khổ: “Gia chủ, tôi đã thử từ sớm rồi, hoàn toàn không bán được.
Cho dù là ai, chỉ cần nghe đến nhà họ Tần thì đều tránh đi như tránh rắn rết!”
“Cho dù tôi tìm bạn bè thân thiết nhất để bán thay thì cũng bị người ta nhìn thấu.”
“Cảm giác này, giống như trong bóng tối luôn có một đôi mắt nhìn chòng chọc vào nhất cử nhất động của nhà họ Tần chúng ta vậy.”
Những người khác nghe thế cũng lộ vẻ đau khổ: “Gia chủ, chúng tôi cũng nghe nói rồi! Nhóm Mã Đằng, Lý Trình, Nhạc Uyên cũng đưa ra thông báo, ai dám giúp nhà họ Tần chúng ta thì có nghĩa là đối đầu với bọn họ.”
“Không chỉ nhà họ Tần chúng ta, mà còn một số gia tộc nhỏ thân thiết với chúng ta, bao gồm cả nhà Dương Minh, đều tiêu hết rồi.”
“Chắc chắn là Tề Thiên Cơ, cậu ta có bản lĩnh, cậu ta đang trả thù nhà họ Tần.”
“Gia chủ, ông đi xin lỗi đi.”
Đối diện với lời khuyên của người trong tộc, Tần Dương cắn chặt răng, cảm giác như bị người ta giáng một bạt tai mạnh bạo, mặt ông ta đau rát.
Ai dám… thì…
Câu này chẳng phải là câu ông ta đã nói lúc phong sát Dương Mộc Thanh trước đó sao?
Không ngờ quả báo đến nhanh như vậy, nhà họ Tần bọn họ sa sút đến bước đường này.
Trước đây, nhà họ Tần bọn họ là một trong mười gia tộc lớn của thành phố Quang Châu, bây giờ lại ầm ầm đổ sụp, bị các gia tộc lớn ở Quang Châu nhắm vào.
Năng lực của Tề Thiên Cơ đã lớn đến mức này rồi sao?
Tần Dương tuyệt vọng nhắm mắt, hai giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
Một lúc lâu sau.
Tần Dương lại mở mắt, ánh mắt đã lạnh lùng như rắn, chứa đầy thù hằn, ông ta cắn răng nói: “Tốt lắm, Tề Thiên Cơ, cậu đã không để nhà họ Tần sống, vậy mọi người cùng chết!”
Ông ta lấy điện thoại ra, tay run rẩy gọi vào một số điện thoại mà ông ta nghĩ đến tên thôi cũng đã thấy sợ…
Chỉ cần gia tộc bí ẩn kia đồng ý giúp đỡ, nhà họ Tần bọn họ có thể sống rồi.
Bên này, ở công viên giải trí.
Đồng Đồng xuống khỏi vòng xoay ngựa gỗ, nhào vào lòng Tề Thiên Cơ, cô bé bật ra tiếng cười như tiếng chuông bạc, nũng nịu nói: “Ba bế, Đồng Đồng chóng mặt quá.”
“Đồng Đồng ngoan, muốn chơi gì nữa nào?” Tề Thiên Cơ dịu dàng ôm Đồng Đồng trong lòng.
Hôm nay, anh đưa Đồng Đồng đến công viên giải trí chơi, gần như chơi hết các trò trong công viên.
Đồng Đồng mệt đến nỗi đỏ cả mặt, nhưng cũng không muốn nghỉ, cô bé kéo Tề Thiên Cơ chạy, hệt như cơn gió.
Tề Thiên Cơ bế cô bé, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng mềm mại, cảm giác như ôm cả thế giới.
Trần Diễn đã đứng ở phía xa đợi một lúc lâu.
Thấy điện chủ và tiểu chủ vui vẻ, anh ta cũng cảm thấy hốc mắt cay cay, trong lòng vừa ngưỡng mộ và ghen tị.
Trước đó chưa lâu, mọi người đều là kẻ độc thân.
Kết quả điện chủ bỗng có một cô con gái đáng yêu như thiên thần…
Tìm được cơ hội, Trần Diễn đi tới bên cạnh Tề Thiên Cơ, nhỏ giọng nói: “Điện chủ, có việc cần báo cáo.”