Tề Thiên Cơ rất muốn giết người.
Trương Đào đã nói những lời như vậy trước mặt tất cả bạn học cũ, đó là sự sỉ nhục lớn nhất đối với anh và Dương Mộc Thanh!
Thời khắc này, anh chỉ muốn ngay lập tức đánh cho Trương Đào tan xác.
“Hahaha.”
“Dương Mộc Thanh, cô đồng ý với cậu Trương đi? Có sự bao nuôi của cậu Trương, cô chắc chắn có thể trả lại tiền cho nhà họ Tần.”
“Đúng vậy, thời đại này người ta cười người nghèo chứ chẳng ai cười người bán mình nữa, chỉ cần có tiền là được, người giàu mới là chủ!”
“Cô có thể học hỏi Tô Hàm, miễn là cô vứt bỏ thể diện và đi theo cậu Trương, đảm bảo cô sẽ được bình an vô sự.”
“Tôi nghĩ Dương nữ thần xinh đẹp hơn người, làm sao đồng ý vứt bỏ thể diện.”
Cả đám bạn đều ồ lên cười, ánh mắt nhìn về phía Tề Thiên Cơ càng trở nên chế giễu, ồn ào vô cùng.
“Này, này, mấy người nói gì vậy? Lôi tôi vào làm gì? Tôi gọi là qua tuổi yêu đương, dũng cảm theo đuổi tình yêu hiểu không?” Tô Hàm rên rỉ.
Cô ta được bao nuôi bởi một ông già giàu có, từ đó đến nay cô ta sống xa hoa, ở biệt thự đi xe sang.
Cô ta không xấu hổ khi bị bạn bè nói như vậy, mà còn rất tự hào về những gì mình có. Vẻ mặt cô ta rất đắc ý.
“Đúng, đúng, bạn Tô từ hồi học đại học đã dám yêu dám hận, tôi rất ngưỡng mộ.” Có người khen ngợi.
Nhiều người nhìn Tô Hàm với ánh mắt hâm mộ và ghen tị.
Mặc dù Tô Hàm được nhà giàu bao nuôi, danh tiếng của cô ta không được tốt lắm, nhưng điều đó không ngăn cô ta sống tốt, thậm chí còn rất rất tốt.
Thời đại này, nghèo mới bị chê cười chứ chẳng ai cười kẻ bán mình cho tiền.
Chỉ cần có tiền, bạn sẽ có thân phận địa vị.
Nghèo thì đi đâu cũng không được tôn trọng!
Lúc trước khi nhà Dương Mộc Thanh còn giàu có, những người này đều bấu lấy cô.
Bây giờ Dương Mộc Thanh đã bị đuổi khỏi nhà họ Dương, trở nên nghèo túng thì bọn họ lại quay ra chế nhạo, nói đủ lời khó nghe.
“Mộc Thanh, tôi nói thật đấy, điều quan trọng nhất đối với phụ nữ là ở bên một người đàn ông, cô làm người tình của cậu Trương, bảo đảm sẽ được ăn ngon mặc đẹp.” Tô Hàm nói.
Tiếng cười lại rộ lên!
Trong mắt đám bạn đều tràn đầy sự chế nhạo.
Dương Mộc Thanh cuộn chặt tay, hai mắt đỏ ửng, không còn dám ngước mặt nhìn người ta, tủi thân rơi nước mắt.
Cô cúi đầu, im lặng không nói gì, cảm thấy rất nhục nhã và xấu hổ.
Quá nhục nhã.
Đối mặt với sự sỉ nhục trực tiếp như vậy, cô thực sự muốn rời khỏi nơi này.
Tuy nhiên, nghĩ đến chuyện không vay được tiền, cô chỉ biết tiếp tục ngồi lại, nắm chặt tay, đau lòng đến nghẹt thở.
Lúc này, cô chỉ ước mình giàu có và quyền lực.
Để tìm được cơ hội vay tiền, cô chỉ có thể chịu đựng sự ấm ức này.
“Mộc Thanh, cô cứ suy nghĩ đi, đi theo cậu Trương tốt hơn bao nhiêu so với đi theo thứ bỏ đi như Tề Thiên Cơ.” Tô Hàm cười nói.
Khi cô ta nói, trong lòng vô cùng khoái chí.
Mọi người đều là bạn học, trước giờ cô ta vẫn luôn bị hạ thấp trước Dương Mộc Thanh.
Bây giờ Dương Mộc Thanh đang trong cơn tuyệt vọng, bị người khác khinh thường, đương nhiên cô ta sẽ giậu đổ bìm leo, đá thêm một chân vào.
Ngay khi lời này nói ra, tất cả mọi người đều phá lên cười.
Rầm.
Tề Thiên Cơ đập tay xuống bàn, anh nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: “Đủ rồi! Mấy người thấy chuyện này đáng đùa giỡn, vui vẻ lắm à?”
Mọi người sững sờ trong giây lát, sau đó lại phá lên cười.
Đùa à?
Đây là sự sỉ nhục, Trương Đào và Tô Hàm cố tình chế giễu họ, tên này vẫn chưa nhận ra sao?
“Haha, Tề Thiên Cơ, thấy đau lòng rồi à?”
“Đúng vậy, bọn tôi thấy giỡn rất vui, thì sao? Định đánh người à?”
Mấy người đó lại cười ầm lên đầy chế giễu và khinh thường.
Những người này sớm đã biết Dương Mộc Thanh xong đời rồi, không có nhà họ Dương hỗ trợ, lại rạn nứt với nhà họ Tần, nợ nần chồng chất, không chống đỡ nổi nữa.
“Tề Thiên Cơ, hôm nay bọn tôi gọi hai người đến là để mua vui đấy. Hai người sắp phá sản rồi, có quyền gì mà đòi không vui?”
Ánh mắt Tô Hàm rất khinh thường, cô ta chế nhạo: “Chỉ cần Dương Mộc Thanh làm người tình của cậu Trương, cậu Trương không chỉ có thể giải quyết chuyện của cô ta, mà còn có thể tìm việc cho anh, để anh được ngông nghênh trước mặt người khác.”
“Giàu có rồi anh cũng có thể nuôi thêm người tình bên ngoài. Thế là vừa có vợ vừa có người tình, không phải càng tốt sao?”
“Làm phượng hoàng rớt đài chi bằng làm gà. Vợ anh giờ tới gà cũng không so nổi. Có tiền rồi anh tha hồ chơi bời.”
Đốp.
Trước khi cô ta nói hết, Tề Thiên Cơ đã tát thẳng vào mặt Tô Hàm.
Âm thanh cái tát rất rõ ràng!
Trong khoảnh khắc, không có một tiếng động, mọi người đều ngơ ngẩn nhìn Tề Thiên Cơ.
Không ai nghĩ rằng Tề Thiên Cơ lại đột nhiên ra tay, lại còn đánh mạnh như vậy.
Dương Mộc Thanh cũng sững sờ, nhìn Tề Thiên Cơ không tin, trong lòng vừa ấm áp vừa lo lắng.
Cô biết rằng Tề Thiên Cơ đang tìm đường cho cô.
Tuy nhiên, cô nhẫn nhục là để có thể tìm Trương Đào vay tiền. Nhưng giờ Tề Thiên Cơ làm vậy thì công sức chịu đựng của cô thành công cốc.
Tô Hàm sững sờ mất một lúc, mặt cô ta đỏ bừng.
Cô ta tỉnh táo lại, tức giận chửi bới: “Tề Thiên Cơ, đồ rác rưởi, anh, anh dám đánh tôi?”
Tề Thiên Cơ nhìn chằm chằm Tô Hàm, lạnh lùng nói: “Miệng toàn lời thối tha thì sau này ngậm lại.”
Nếu không những người khác không có mặt, Tô Hàm sớm đã là một xác chết.
“Thằng khốn, mày dám đánh tao, tao liều với mày.” Vẻ mặt cô ta điên cuồng, chật vật lôi kéo Tề Thiên Cơ.
Chưa từng có ai đánh cô ta trực diện, bây giờ Tề Thiên Cơ lại tát vào mặt cô ta ở nơi công cộng, chuyện này cô không thể chấp nhận được.
Thấy vậy, đám người xung quanh vội vàng can ngăn cô ta.
“Đừng cản tôi, tôi sẽ giết anh ta!” Tô Hàm hét lên.
Đám bạn xung quanh vội vàng khuyên.
“Tô Hàm, đừng hấp tấp, gọi điện thoại cho chồng cô ngay lập tức, nói rằng cô bị ức hiếp, để vệ sĩ của anh ta tới.”
“Ừ, đúng đấy, gọi ngay đi đề phòng bị con chó đó cắn lần nữa thì xui xẻo lắm.”
Tô Hàm dần dần bình tĩnh lại sau khi nghe xong lời này, cô ta cầm điện thoại di động lên gọi: “Chồng, em đang ở khách sạn Đỉnh Thịnh, có người đánh em, anh mau tới đi.”
“Cái gì? Ai dám đánh vợ anh? Chết tiệt! Vợ à, em đợi chút anh đến ngay.” Giọng nói hung dữ của một người đàn ông vang lên trong điện thoại.
Nghe những lời này, những người có mặt đều nhìn Tề Thiên Cơ đầy hả hê.
“Tề Thiên Cơ chết chắc.” Có người hả hê.
Dù chồng của Tô Hàm đã rất nhiều tuổi nhưng lại là chủ một công ty thuộc dòng họ Lạc lớn nhất thành phố Quang Châu, quyền cao chức trọng.
Chỉ cần chồng của Tô Hàm đến, Tề Thiên Cơ nhất định sẽ chết chắc.
Trương Đào cũng đứng lên, trừng mắt nhìn Tề Thiên Cơ, lạnh lùng nói: “Tề Thiên Cơ, mày quá đáng rồi đấy, mau quỳ xuống xin lỗi bạn Tô đi.”
“Mày cũng đâu phải thứ tốt đẹp gì, ngậm miệng chó lại!” Tề Thiên Cơ cầm lấy ly rượu trước mặt, hất sang.
Khắp người Trương Đào toàn rượu, trông vô cùng chật vật.
Anh ta tức giận trừng mắt nhìn Tề Thiên Cơ: “Đồ rác rưởi, sao mày dám?”
Nhìn thấy cảnh này, trái tim Dương Mộc Thanh run lên, tâm trạng lập tức chìm xuống đáy, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Trương Đào là người cô muốn vay tiền, Tề Thiên Cơ xúc phạm Trương Đào, vậy cô đến bữa tiệc lần này không phải sẽ vô ích rồi sao?
Tề Thiên Cơ sắc mặt lạnh ngắt, lạnh lùng nói: “Lần này chỉ là một bài học nhỏ. Nếu như còn lộng ngôn, tao đảm bảo sẽ để mày chết không toàn thây.”