• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 29: QUÂN TỬ YÊU TIỀN LẤY TIỀN CÓ ĐẠO


Dương Tây bị hoảng sợ đến mức trợn mắt há hốc mồm, cả người đều ngây ngẩn.


Tề Thiên Cơ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?


Dương Mộc Thanh ngẩng đầu nhìn Tề Thiên Cơ, bỗng nhiên hai hàng nước mắt rơi: “Anh, anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Không phải đi làm việc gì ngu ngốc chứ?”


Vẻ mặt Chu Tuệ khinh miệt và xem thường, cười lạnh nói: “Một tên vô dụng như cậu ta thì có thể có bao nhiêu tiền? Năm năm chín mươi tỉ, nói ra ai tin được?”


“Tiền này sẽ không phải là tiền giả chứ? Cậu thích diễn kịch như vậy, tiền này chẳng lẽ là đạo cụ mà cậu đặc biệt mua?”


Lông mày Tề Thiên Cơ nhíu lại: “Con mượn của một người bạn có tiền.”


“Tôi nhổ vào!”


Chu Tuệ đập bàn đứng lên, nắm lấy một nắm tiền trực tiếp ném trên mặt đất!


Bà ta tức giận nhìn Tề Thiên Cơ, chửi bới giống như người đàn bà chanh chua, giận dữ nói: “Tề Thiên Cơ, đồ vô dụng như cậu thì có thể có bạn nào có tiền chứ?”


“Coi như nhà họ Dương chúng tôi cầu xin cậu, đừng đến hại chúng tôi nữa! Nhà họ Dương chúng tôi quang minh chính đại, tuyệt đối sẽ không lấy những đồng tiền không rõ nguồn gốc này của cậu được!”


“Tề Thiên Cơ, nếu cậu thật sự là người có lương tâm, vậy thì tôi cầu xin cậu buông tha cho gia đình chúng tôi đi, từ khi cậu trở về chúng tôi chưa từng có được một ngày yên ổn!”


“Đắc tội nhà họ Tần, nhà họ Nhạc không nói, còn đắc tội với bạn học của Thanh, bây giờ lại còn bắt đầu hoạt động phạm pháp!”


“Số tiền này cho dù là thật, phỏng chừng không phải trộm tới thì chính là cướp được, cậu muốn dùng số tiền này đưa cho chúng tôi sao?”


“Tôi nói cho cậu biết, nhà chúng tôi cho dù đói chết, nghèo chết cũng sẽ không lấy số tiền không rõ lai lịch này của cậu!”


Bà ta nhìn chằm chằm Tề Thiên Cơ, vẻ mặt tức giận, ánh mắt tràn ngập thù hận, xem thường, đau lòng, tuyệt vọng.


Khi mắng chửi, trạng thái bà ta gần như điên cuồng, còn đem tiền đẩy ra ngoài, không muốn số tiền này.


Dương Mộc Thanh và Dương Tây nghe vậy, thần sắc cũng ảm đạm, vẻ mặt thất vọng.


Thích khoe khoang, miệng chạy xe lửa, cả ngày không học vấn không nghề nghiệp còn chưa tính, bây giờ còn tham gia vào con đường phi pháp?


Đây chính là chín mươi tỉ đó !


Nhóm lửa cũng phải đốt thật lâu!


Nếu tất cả đều là tiền trộm cướp trái pháp luật, thì chẳng phải Tề Thiên Cơ sẽ phải ngồi xổm trong tù sao?


Vẻ mặt Dương Mộc Thanh ảm đạm, tâm như tro tàn, lấy phải một người chồng như vậy, cô cảm thấy mệnh mình quá khổ.


Nhưng mà, cô lại càng không muốn Tề Thiên Cơ vừa mới về nhà thì đã bị tống vào tù.


Cô cố kìm nén sự ngột ngạt, đau khổ trong lòng, khuyên giải an ủi nói: “Cơ, anh mau trả lại số tiền này đi, về chuyện tiền bạc em sẽ nghĩ cách, anh không cần lo lắng.”


Dương Tây nhìn Tề Thiên Cơ, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cơ, quân tử yêu tiền lấy tiền có đạo, tiền không nên lấy, nhà họ Dương chúng ta không lấy!”


Đồng Đồng cũng đi lên cầm lấy tay của Tề Thiên Cơ, dịu dàng nói: “Ba, ba không nên làm chuyện xấu nha, phải làm anh hùng đánh người xấu! Nếu không Đồng Đồng sẽ không quan tâm ba nữa.”


Vẻ mặt của Chu Tuệ cũng chán ghét, thần sắc lạnh như băng, khinh thường nói: “Nhanh đem tiền dơ bẩn của cậu lấy đi, không nên đến gây họa cho gia đình chúng tôi nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK