Dương Minh bối rối, điện thoại rơi xuống đất cũng không biết, cả người như đông cứng tại chỗ.
“Ông chủ, nhiều đối tác làm ăn khác cũng nhao nhao cắt đứt làm ăn với chúng ta.”
“Rất nhiều tài sản của nhà họ Dương chúng ta đều bị đóng băng!”
“Ông mau nghĩ cách đi! Nếu cứ tiếp tục như vậy, nhà họ Dương chúng ta sẽ phải xong đời!”
Trong điện thoại, giọng nói của quản lý nhà họ Dương vô cùng lo lắng, giống như con kiến trên chảo nóng.
Trong phòng yên lặng như tờ, giọng nói của quản lý vô cùng rõ ràng.
Dương Minh, Dương Quán và các thành viên khác trong nhà họ Dương đều rất kinh ngạc và bàng hoàng, giương mắt đờ đẫn khi nghe được những lời này.
Dương Minh hoàn toàn luống cuống.
Ông ta nhìn Mã Đằng, đồng tử co rút dữ dội, ánh mắt kinh ngạc.
Vào giờ phút này, ông ta cuối cùng hiểu ra: “diễn viên” Mã Đằng trước mặt vốn không phải là diễn viên, mà là thật!
Nghĩ thông suốt những điều này, ông ta kinh hãi muốn chết, muốn tự tát cho mình vài bạt tai thật mạnh.
Dương Minh lập tức đứng lên, cúi người trước Mã Đằng, run rẩy nói: “Ông Mã, xin lỗi, vừa rồi tôi có mắt không tròng, thực sự vô cùng xin lỗi!”
Dương Quán và đám người nhà họ Dương cũng hoảng hồn: “Mong ông Mã rộng lòng tha thứ, bỏ qua cho nhà họ Dương chúng tôi!”
Dương Mộc Thanh, Dương Tây và Chu Tuệ cũng nhìn Mã Đằng kinh ngạc.
Người giàu nhất Lĩnh Nam quả nhiên là phi thường.
Một lời nói có thể khiến nhà họ Dương phá sản, thật chấn động!
Cùng lúc đó, Dương Tây vui mừng khôn xiết, thầm nghĩ: “Bọn họ đắc tội Mã Đằng, nhưng Mã Đằng lại chủ động mời con gái mình đến công ty ông ta làm việc. Đây là một chuyện tốt!”
Ông như nhìn thấy hy vọng vươn lên của gia đình mình.
Ánh mắt Mã Đằng lạnh lùng, cười khẩy nói: “Vừa rồi không phải nói tôi là diễn viên sao? Tôi cũng không phải là người giàu nhất gì cả, đi cầu xin người giàu nhất thật đi!”
Nhà họ Dương nhỏ bé, dưới tầm mắt của ông ta, cũng chỉ giống con kiến hôi.
Những người này lại dám đến nhà Điện chủ gây chuyện, ông ta sao có thể dễ dàng tha thứ!
Ông ta cung kính gật đầu với Tề Thiên Cơ, rồi xoay người rời đi.
“Ông Mã, tôi quỳ xuống trước ông, van xin ông rộng lòng tha thứ, bỏ qua cho nhà họ Dương chúng tôi!”
Dương Minh vội vàng đuổi theo ra cửa, quỳ thụp xuống trước mặt Mã Đằng.
Ông ta giơ tay tự tát mạnh mấy bạt tai vào mặt mình, nước mắt lưng tròng, cầu khẩn nói: “Là tôi có mắt không tròng, là tôi có mắt không biết núi Thái Sơn. Ông là người ở trên cao có lòng bao dung, cứ coi tôi là cái rắm mà tha cho!”
“Sớm biết như vậy, lúc đầu sao lại làm vậy?”
Mặt Mã Đằng không chút cảm xúc, cười lạnh lùng rồi đi vòng qua Dương Minh, ưỡn cao ngực mà đi.
“Chủ nhà, ông mau nghĩ cách đi, người đã đi rồi, tiếp tục quỳ cũng vô ích!”
Một đám người nhìn theo bóng lưng Mã Đằng, vẻ mặt lo lắng, cuống cuồng, lo âu đến tóc sắp hóa bạc.
Hiện giờ, không có sự giúp đỡ của nhà họ Tần, bọn họ lại đắc tội với ông Mã, người giàu nhất; tài khoản công ty cũng bị đóng băng. Sau này làm sao họ còn có thể tiếp tục lăn lộn ở Quang Châu?
“Mẹ kiếp, đều là do kẻ vô dụng Tề Thiên Cơ hại!”
Dương Minh trợn to hai mắt, giận giữ thô bạo, chỉ tay về phía Tề Thiên Cơ và Dương Mộc Thanh cùng đi theo ra cửa, tức giận hét lên: “Đều do đám phá hoại chúng mày!”
“Tề Thiên Cơ, đều là họa mày gây ra.”
“Còn mày, Dương Mộc Thanh! Là người nhà họ Dương nhưng luôn mang đến phiền phức cho dòng họ, mày quả thật là sao chổi!”
“Dương Mộc Thanh, mày uổng công là người nhà họ Dương, lập tức quỳ xuống xin lỗi bọn tao, nếu không, hôm nay bọn mày đừng hòng sống yên ổn.”
Đám người nhà họ Dương nổi giận, hận không thể dìm chết Tề Thiên Cơ và Dương Mộc Thanh bằng nước bọt.
“Đánh hắn!”
Một người nhà họ Dương hét lên, lao tới và vung nắm đấm muốn đánh Tề Thiên Cơ.
“Các người hiếp người quá đáng!” Dương Mộc Thanh siết chặt nắm tay, tức giận mặt đỏ bừng.
Dương Tây vội vàng đóng cửa lại.
Rầm!
Cánh cửa bị đá văng ra, Dương Tây bị một lực mạnh hất ngã nhào về phía trước, ngã rất nặng.
Người nhà họ Dương xông vào quyết liệt, làm ầm ĩ, muốn dạy dỗ cả nhà Dương Mộc Thanh.
Đồng Đồng sợ hãi hét lên.
Sắc mặt Dương Mộc Thanh trắng bệch.
Cô không bao giờ ngờ rằng, người nhà họ Dương sẽ cậy mạnh và vô lý như vậy.
“Tề Thiên Cơ, bảo vệ Mộc Thanh và Đồng Đồng chạy mau…” Dương Tây hét lên.
“Vợ, em và Đồng Đồng trốn ở phía sau, để anh đi xử lý.”
Đôi mắt Tề Thiên Cơ lạnh như dao, đi về phía đám người nhà họ Dương.