Tề Thiên Cơ không để ý đến Đinh Dũng, mà quan sát Đồng Đồng trước.
Nhìn thấy Đồng Đồng bình an vô sự, còn Đinh Tiểu Minh thì khóc rấm rứt, anh mới yên tâm.
Tề Thiên Cơ nhìn Đồng Đồng với vẻ mặt ấm áp, cười nói: “Đồng Đồng, ba tin tưởng con.”
Cô giáo cau mày, cô ta bắt đầu nói đạo lý: “Ba Đồng Đồng, anh nhìn xem Đồng Đồng nhà anh đánh Đinh Tiểu Minh, anh còn tin con bé sao? Ba con anh phải xin lỗi Đinh Tiểu Minh ngay lập tức.”
“Không thể cổ vũ những hành vi bạo lực này được. Nếu đây là một thói quen, sau khi đứa trẻ lớn lên, nó sẽ ra sao đây?”
Không đợi Tề Thiên Cơ lên tiếng, Đồng Đồng bĩu môi tức giận nói: “Cô giáo, con không sai, Đinh Tiểu Minh đánh con trước.”
Đinh Dũng tức giận, kéo Đinh Tiểu Minh nước mũi chảy ròng ròng bước nhanh về phía trước chỉ vào mũi Tề Thiên Cơ và chửi: “Khốn nạn, mày dạy con kiểu gì vậy? Đánh con người ta khóc thành ra thế này, sự thật bày ra trước mắt rồi, còn không thừa nhận?”
Tề Thiên Cơ cười lạnh, nói với giọng mạnh mẽ: “Khóc là bằng chứng? Có thể là do con trai anh nhát gan thôi.”
Đồng Đồng tuy nhỏ con nhưng khí thế của con bé không hề yếu nhỏ nào.
Nhìn thấy ba mình dẫn đầu, con bé cũng dựa vào vòng tay của Tề Thiên Cơ mà quát: “Con không hề sai. Đinh Tiểu Minh đánh trước. Là cậu ấy sai. Con không xin lỗi.”
Khi Đinh Dũng nghe thấy những lời đó, anh ta tức giận đến nỗi tay cũng run rẩy.
“Được, không thừa nhận đúng không? Cho dù thừa nhận cũng đã muộn. Con gái anh đánh con trai tôi. Không có 30 triệu tiền thuốc men. Hôm nay chuyện này chưa xong đâu.”
Cô giáo nghe thấy lời này, đột nhiên hoảng sợ, vội vàng bước tới cười nói: “Ba Tiểu Minh, chỉ là bọn trẻ đang đùa giỡn thôi. Chuyện này quá bình thường, không nghiêm trọng vậy đâu ạ.”
Vừa nói, cô ta vừa trừng mắt nhìn Tề Thiên Cơ rồi vội vàng nháy mắt với anh: “Ba Đồng Đồng, anh còn không mau xin lỗi người ta, chẳng lẽ anh muốn mất tiền à?”
“Người làm ba như anh, thật sự là thất bại trong việc giáo dục con cái. Nếu như sau này con gái của anh dấn thân vào con đường phạm tội, nhất định là do cách giáo dục của người làm ba như anh.”
Vẻ mặt Tề Thiên Cơ hoàn toàn lạnh lẽo như phủ một tầng băng giá.
Anh có thể hiểu được, lẽ thường là tôn thờ tiền bạc, tôn trọng người giàu và ức hiếp người “nghèo”.
Nhưng không hỏi rõ ngọn ngành đã bảo người ta đi xin lỗi, nói con gái người ta sau này sẽ là tội phạm.
Cô giáo này quả thực quá không xứng đáng với vị trí của cô ta.
Anh mặc kệ bọn họ, ôm lấy Đồng Đồng, bình tĩnh ngồi xuống trên băng ghế, nhẹ giọng hỏi: “Đồng Đồng, ba tin con không sai, nhưng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế con?”
Đồng Đồng nghe lời, cong môi nói với anh: “Đinh Tiểu Minh nói ba không giỏi bằng ba của cậu ta. Con không nhịn được, con nói ba biết tiên đoán, còn có rất nhiều tiền.”
“Đinh Tiểu Minh không nói lại con, nên đã xé vở vẽ của con, ném cục tẩy của con nữa, rồi đẩy con nữa. Con cũng đẩy cậu ta, rồi cậu ta khóc ạ.”
Đồng Đồng nói nhanh, nhưng nói rõ ràng.
Cô bé nắm tay Tề Thiên Cơ đau lòng nói: “Ba, con thật sự không đánh trước.”
Tề Thiên Cơ chạm vào tóc con bé và mỉm cười bày tỏ niềm tin của anh đối với con.
Anh nhìn sang Đinh Tiểu Minh, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Nhóc con, cháu đánh con gái của chú trước?”
Bị ánh mắt của Tề Thiên Cơ nhín qua, Đinh Tiểu Minh sợ tới mức nhanh chóng trốn sau Đinh Dũng.
Ánh mắt của thằng bé có chút né tránh, nó lắp bắp: “Không phải là cháu, mà là… là Đồng Đồng đánh trước.”
Lúc này, Đinh Dũng đã nghe thấy những lời của Đồng Đồng và con trai mình, dường như đã hiểu rõ nội tình của sự việc.
Ánh mắt anh ta lóe lên, giễu cợt, chỉ vào Tề Thiên Cơ kiêu căng nói: “Không chỉ ba là rác rưởi, mà con gái còn là đồ dối trá. Con tôi từ nhỏ đã được giáo dục trong tầng lớp quý tộc rồi, ngoan ngoãn và trung thực, phẩm chất hơn người. Làm sao có thể chủ động đánh người được? “
“Bồi thường ngay lập tức đi! Hôm nay không có ba mươi triệu. Tao sẽ gọi cảnh sát, bắt mày tống vào tù.”