Đủ loại lời nói châm chọc khiến sắc mặt Chu Tuệ tái nhợt, tức giận đến mức run rẩy.
Dương Mộc Thanh bất đắc dĩ thở dài, đi lên kéo tay của mẹ: “Mẹ, bọn họ không tin, mẹ có nói nhiều cũng vô ích.”
Chu Tuệ nhíu mày ngột ngạt trong lòng.
Nhưng mà, vì nghĩ cho con gái, bà ta cũng không có bác bỏ lại, cắn răng, nén giận.
“Thật không ngờ, Tuệ cũng thích nói dối như vậy.”
Bà cụ lắc đầu, đem trà bánh đặt ở trên bàn, thất vọng nói: “Tôi còn tưởng rằng mấy người có thể cầm trà thật đến cho tôi, không ngờ chính là một trò bịp bợm, Chu Tuệ, cháu khiến tôi quá thất vọng rồi.”
Dứt lời, bà ta lại nhìn về phía Trần Nhu mẹ của Chu Tuệ, lạnh lùng nói: “Bé ba, quản con gái của cô cho tốt đi, cô dạy ra con gái thật tốt!”
Trải qua việc đám người Chu Oánh ồn ào, bà ta cũng hiểu được trà bánh này là giả, đè xuống cảm giác không muốn cầm ở trong tay.
Lời nói của Bà cụ ngay lập tức khiến mọi người cười vang một trận.
“Bà cố nội, người nói chuyện vẫn có trình độ như vậy!”
“Không hỗ là mẹ của chúng ta, đúng vậy, em ba, cũng không dám để cho con bé Tuệ xin lỗi Bà cụ, Tỷ phú tán thưởng cô ta, quy tội xuống chúng ta chịu trách nhiệm không nổi!”
Bậc trên của Chu Tuệ vẫn luôn không mở miệng, nghe thấy lời nói của Bà cụ, cũng sôi nổi mở miệng hùa theo.
Trần Nhu mẹ của Chu Tuệ nghe thấy vậy, chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt.
Bà ta tiến lên một bước, bắt lấy bánh và trà mạn tùng trong tay bà ta, trực tiếp vứt trên mặt đất, tàn nhẫn dẫm hai cái.
Trà bánh giá trị mấy chục tỷ trực tiếp bị nghiền nát, rơi rụng một khu.
Bà ta mặt mày lạnh lùng, chỉ vào Chu Tuệ, giậm chân nổi giận mắng: “Tôi sao lại sinh ra một đứa vô liêm sỉ như cô? Cả ngày chỉ biết làm cho tôi mất mặt xấu hổ!”
“Lập tức quỳ xuống xin lỗi Bà cụ, nếu không hôm nay cho cô ăn đủ!”
Thấy trà bánh bị quăng ngã, vẻ mặt cô cả của Chu Tuệ đau lòng.
Tuy rằng không biết đây là thật hay là giả, nhưng là một người làm công tác trí thức, thấy trà bánh trân quý như thế bị quăng vỡ, bà ta thịt đau không ngớt.
Bà cụ cười lạnh, khinh thường nói: “Bà già này cũng không dám nhận quỳ lạy, ngộ nhỡ chọc giận Tỷ phú, nhà họ Chu chúng ta có thể chịu trách nhiệm không nổi.”
Ánh mắt Trần Nhu lạnh như băng, tức giận nói: “Lúc trước cô không nên gả cho tên vô dụng Dương Tây này, tôi đã không đồng ý!”
“Bây giờ nhìn cô xem, lăn lộn thành bộ dáng quỷ gì? Đủ loại lừa gạt, nhà họ Chu chúng ta sao lại ra người không chịu thua kém như cô vậy!”
Đối mặt với mẹ không chút nể tình gì mà tức giận mắng chửi đổ ập xuống, hốc mắt Chu Tuệ đỏ lên, trong nháy mắt nước mắt đã ướt đẫm hốc mắt.
Vẻ mặt bà ta đau khổ, nhìn mẹ của mình, đỏ mắt nhìn Trần Nhu: “Mẹ, ngay cả mẹ cũng không tin tưởng con sao?”
“Tôi thật ra muốn tin tưởng cô, nhưng cô nhìn xem cô đều làm được chuyện heo chó không bằng gì?”
Trần Nhu tức giận không thể kìm nén, giơ tay muốn đánh Chu Tuệ.
Cho dù bị ngưười kéo lại kịp thời, bà ta cũng tức giận đến mức ngực phập phồng dữ dội, gần như muốn té lăn trên đất.
Một đám người đều xem diễn, thẳng hô đã nghiền, tới chuyến họp mặt hằng năm lần này không tệ!
Nhìn thấy Chu Tuệ bị bóp xì hơi, Chu Oánh cũng cảm thấy sảng khoái trong lòng, giống như ngày tháng sáu uống một chai coca lạnh!
Bà ta thấy cảm xúc của Chu Tuệ đã muốn sắp sụp đổ, ánh mắt đảo qua, lại rơi xuống người của Dương Mộc Thanh.
Dương Mộc Thanh vừa mới đầu tuổi hai mươi, đúng là dáng người gợi cảm, nóng bỏng, rất có nhan sắc nhất trong cuộc đời.
Cho dù chỉ đứng ở phía sau không nói gì, cái loại Thiên Sơn Tuyết Liên này, khí chất lạnh lùng độc lập trong thiên hạ, dung nhan tuyệt sắc chim sa cá lặn, cũng hấp dẫn ánh mắt toàn trường.
Chu Oánh nhìn thoáng qua dáng người mập mạp như thùng nước của mình, lại nhìn dáng người nhỏ nhắn mềm mại uyển chuyển của Dương Mộc Thanh, đáy lòng liền tức gận không có chỗ phát, hâm mộ ghen ghét căm hận.
Bà ta nhìn chằm chằm Dương Mộc Thanh, hất nước bẩn nói: “Còn có cô, Dương Mộc Thanh! Trước đó không lâu còn muốn gả cho cậu chủ Tần của nhà họ Tần, đây vẫn là vừa mới chia tay không bao lâu, liền quyến rũ đến Tỷ phú Quang Châu? Hừ, thật sự là loại đàn bà dâm đãng, thật khiến cho nhà họ Chu chúng ta mất mặt!”
Tề Thiên Cơ nghe vậy, ánh mắt ngay lập tức lạnh băng như đao, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Oánh: “Miệng chó không mọc được ngà voi, bà câm miệng lại cho tôi!”
“Bà còn dám nói bậy, có tin tôi phế bỏ bà hay không?”