“Ha ha, ba cháu là một tên nghèo túng, Đồng Đồng à, đừng nói dối!” Chu Oánh cười khẩy.
Những người nhà họ Chu khác cũng cười mỉa mai, châm biếm đủ điều.
Đồng Đồng bị hiểu lầm, ấm ức bật khóc, kéo tay Tề Thiên Cơ: “Ba cháu là người ba tốt nhất trên thế giới, ba không nói dối, hôm qua ba đã mua rất nhiều quần áo cho nhà cháu.”
Từ nhỏ cô bé đã không có ba, bây giờ Tề Thiên Cơ trở về nên bé rất lưu luyến và quý trọng anh.
Khi thấy có người cười nhạo ba mình, là con gái, cô bé lập tức ra mặt.
Đồng Đồng vừa dứt lời, Chu Oánh cười ầm lên.
“Trẻ con nói không biết suy nghĩ mà.”
“Tôi nghĩ con bé cho rằng Tề Thiên Cơ giàu, chắc chỉ mấy chục nghìn cũng cảm thấy là rất nhiều tiền.”
Nhiều người bật cười, giọng đầy chế nhạo.
“Không phải vậy, ba cháu có rất rất nhiều tiền, hôm qua còn tiêu mấy tỷ kìa.” Đồng Đồng đỏ mặt giải thích.
Chu Oánh cười cợt: “Ha ha ha, Đồng Đồng, ai dạy cháu nói vậy thế? Mấy tỷ? Cháu biết mấy tỷ là bao nhiêu tiền không?”
Đồng Đồng đếm ngón tay: “Một, hai, ba…”
Cuối cùng cô bé lắc đầu: “Cháu cũng không biết bao nhiêu tiền, tóm lại là ba cháu rất giàu, giàu hơn mọi người cơ, mọi người không được coi thường ba cháu.”
Mọi người cười phá lên.
“Phải phải phải, ba cháu là người giàu nhất trên thế giới.”
“Tôi cũng nghĩ vậy, cái giàu mà con bé tưởng là mấy trăm nghìn trong truyền thuyết.”
“Đồng Đồng, ba cháu là người nghèo, sống ở tầng đáy xã hội hệt như một con chó, cháu cũng là con gái của chó, được chưa?”
“Đồng Đồng, cháu là đứa bé hư, cháu là một con chó con!”
Mọi người đều cười nhạo, nhìn chằm chằm Đồng Đồng, nói ra đủ những lời giễu cợt.
Đồng Đồng lớn từng này, đã bao giờ bị người khác cười nhạo như vậy.
Họ cứ tôi một câu anh một câu khiến trái tim của cô bé đau nhói.
“Oa…”
Đồng Đồng ấm ức đến mức oà khóc nức nở, trông rất đáng thương.
“Nói không lại chúng ta thì khóc, đúng là một đứa trẻ không hiểu chuyện.” Chu Oánh lên tiếng.
Tề Thiên Cơ ôm Đồng Đồng vào lòng an ủi: “Đồng Đồng không khóc, họ đều là người xấu.”
Ánh mắt Tề Thiên Cơ trở nên lạnh lẽo, anh quay đầu nhìn Chu Oánh: “Dì cả, bắt nạt một đứa trẻ mà coi được à? Quần áo của chúng tôi thế nào thì cũng tốt hơn hàng nhái và túi xách giả của dì.”
Chu Oánh biến sắc, giận dữ như con mèo bị giẫm đuôi: “Tề Thiên Cơ, một tên nghèo kiết xác như cậu thì biết gì? Quần áo bà đây mặc đều là hàng chính hãng, tổng cộng hơn ba tỷ, cậu nghĩ ai cũng thích giả làm đại gia như các cậu sao?”
“Hàng chính hãng? Ha ha!”
Tề Thiên Cơ bước tới một bước, chỉ vào túi xách LV của Chu Oánh, ngạo nghễ tiếp lời: “Chẳng hạn như chiếc túi LV này, nhìn như hàng chính hãng nhưng chỉ cần phân biệt kỹ thì không khó để phát hiện ra đây là hàng nhái.”
“Hoa văn của túi chính hãng khá sâu, độ mềm cứng vừa phải, nhưng hàng nhái dùng lâu sẽ chảy dầu, nhìn chất liệu sẽ cứng hơn.”
“Vả lại màu đầu dây kéo của túi chính hãng là xanh lá mạ, không phải vàng óng, mẫu in cũng sai…”
Màu sắc, logo, mẫu in, dây kéo…
Tề Thiên Cơ chỉ vào túi xách của Chu Oánh, nói chậm một cách rõ ràng mạch lạc, nói có sách mách có chứng.
Cứ mỗi câu nói của anh, vẻ mặt Chu Oánh càng xấu hổ hơn một chút.
Đến cuối cùng, mặt bà ta đã chuyển sang màu gan lợn, xấu xí như vừa nuốt sống một con chuột chết.
Vì bà ta biết Tề Thiên Cơ nói đúng, đồ của bà ta không phải hàng chính hãng.
Tề Thiên Cơ cười khẩy, đưa ra kết luận cuối cùng: “Ngoài bản thân bà ra, mấy món quần áo hay túi xách trên người bà đều là hàng nhái cao cấp, dì cả, tôi nói có đúng không?”
Anh vốn không có ý định chấp nhặt với người phụ nữ này, nhưng bà ta lại chủ động bắt nạt mấy người Chu Tuệ và Dương Mộc Thanh.
Đặc biệt bà ta còn vu khống Đồng Đồng nói dối, khiến anh không thể nhịn được.
“Dì cả, quần áo dì mặc là hàng nhái sao?”
Nghe Tề Thiên Cơ nói vậy, mọi người lập tức nhìn về phía Chu Oánh bằng ánh mắt dò hỏi.
Đối diện với ánh mắt của mọi người, Chu Oánh đỏ mặt tới tận mang tai, vô cùng xấu hổ, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Thật nhục nhã ê chề!