• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 11: QUÀ TẶNG CỦA ĐỒNG ĐỒNG


Nhà họ Dương tuy không phải là một trong mười dòng họ đứng đầu, nhưng cũng là một dòng họ hạng ba.


Dương Mộc Thanh là người phụ nữ xinh đẹp nhất trong dòng họ, theo học trường quý tộc, hiển nhiên cũng quen biết nhiều người trong giới giàu có.


Trong số bạn học của cô, có một tỷ phú, có lẽ có thể được!


Tề Thiên Cơ nhíu mày, lấy ra một tấm thẻ đưa cho Dương Mộc Thanh: “Không cần mượn của người khác, ở đây anh có dành dụm một ít tiền. Không nhiều, chắc cũng ba trăm tỷ.”


Tiền bạc gì đó vốn không có ích đối với anh, phần lớn tiền của anh đều giao cho bộ phận quản lý tài chính của Điện Vô Song quản lý.


Nhưng trong tấm thẻ này của anh vẫn có vốn hơn trăm tỷ.


“Ba trăm tỷ? Haha, sao cậu không nói ba mươi ngàn tỷ luôn đi?” Chu Tuệ cười lạnh lùng, vẻ mặt khinh bỉ và xem thường.


“Tề Thiên Cơ, đủ rồi, đừng viển vông như vậy nữa được không?” Dương Tây lộ vẻ thất vọng.


Ba trăm tỷ!


Dự tính phải bán phần lớn tài sản của nhà họ Dương mới có thể thu được số tiền này, một đứa trẻ xuất thân nông dân như Tề Thiên Cơ sao có thể có nhiều tiền như vậy?


Không phải đang đùa giỡn hay sao?


Tề Thiên Cơ cau mày: “Tôi thật sự có nhiều tiền như vậy, nếu không tin, mọi người có thể kiểm tra số dư trong này, mật khẩu là sinh nhật của Thanh.”


Vẻ mặt Chu Tuệ chán ghét, trực tiếp đẩy ra, còn ném thẻ vào thùng rác.


“Mẹ, mẹ làm gì vậy?” Tề Thiên Cơ hỏi.


Chu Tuệ cười lạnh lùng, giễu cợt: “Bao nhiêu tiền? Năm năm cậu có thể kiếm được ba trăm tỷ? Cậu cho rằng cậu là ai? Hồi đó, ông Mã còn không kiếm được nhiều như vậy. Cậu cho rằng tôi sẽ tin cậu sao?


Cậu nằm mơ đi?”


Tề Thiên Cơ cau mày, muốn giải thích rõ.


Lúc này, Dương Mộc Thanh mở miệng nói: “Được rồi, Cơ, anh cũng đừng có ý nghĩ viển vông nữa, ba trăm tỷ không phải ai cũng có thể kiếm được. Anh đi chuẩn bị một chút, cùng tôi đi gặp gỡ bạn bè một chuyến.”


Chu Tuệ liếc nhìn Trần Diễn, lạnh lùng nói: “Tề Thiên Cơ, sau lưng cậu có nhiều người hung ác như vậy, cậu cho rằng tìm mấy người này tới là có thể hù dọa được người khác sao? Đây đều là người cậu mời tới chứ gì, kêu bọn họ nhanh biến đi, ở đây quá chướng mắt!”


Dương Tây khẽ cau mày, vẻ mặt bực mình nói: “Đúng vậy, Tề Thiên Cơ, nhanh thanh toán xong tiền rồi kêu bọn họ đi đi.”


Họ đều cho rằng đám người Trần Diễn, Chu Tước là bạn diễn viên được Tề Thiên Cơ bỏ tiền mời tới.


Sắc mặt đám người Trần Diễn, Chu Tước và Huyền Vũ trầm xuống, cảm thấy khó chịu.


Bọn họ là mười tám chiến tướng quyền cao chức trọng trong Điện Vô Song, người đứng đầu các nước ở cả chiến khu Tây Bắc nhìn thấy bọn họ đều phải hết mực kính nể, vậy mà bây giờ lại bị một người bình thường khinh thường?


Tề Thiên Cơ quay đầu lại, liếc nhìn đám người Trần Diễn, trầm giọng nói: “Được rồi, mọi người đi đi.”


Điện Vô Song có rất nhiều kẻ thù trên toàn thế giới, càng nhiều người biết càng nguy hiểm.


Vì vậy, anh không muốn để ba mẹ vợ biết thân phận thật của anh.


Đám người Trần Diễn hiểu ý của Tề Thiên Cơ, lập tức gật đầu rời đi, nhanh chóng biến mất.


Khi nghe chính miệng Tề Thiên Cơ nói đóng kịch, ánh mắt Dương Mộc Thanh và Dương Tây trông càng thất vọng hơn.


Nhất là Dương Tây, sắc mặt càng thêm chán nản.


Ông còn tưởng rằng Tề Thiên Cơ đã khá lên, có thế lực lớn, cực kỳ giàu có, bây giờ biết được Tề Thiên Cơ chỉ đang đóng kịch, trong lòng ông thất vọng không muốn nhắc tới biết bao nhiêu.


Tề Thiên Cơ không để ý đến họ, mà nhìn Đồng Đồng tràn đầy tình yêu.


Vào giờ phút này, anh cảm thấy cuộc sống của mình thật trọn vẹn.


Sự nghiệp thành công, có vợ có con, đời người còn điều gì tốt đẹp hơn như vậy?


“Đồng Đồng, kể từ hôm nay, ba nhất định sẽ bảo vệ con bình an, cho con cả thế giới! Với cả, những kẻ đã từng ức hiếp con, ba nhất định sẽ khiến từng người bọn họ phải trả giá thật lớn!” Tề Thiên Cơ hạ quyết tâm trong lòng.


Anh muốn bảo vệ con gái và học cách trở thành một người ba tốt.


Dương Mộc Thanh lấy ra một cuốn tập đưa cho Tề Thiên Cơ: “Đây là quà Đồng Đồng tặng anh, anh xem đi. Tôi hy vọng sau này anh có thể sống cuộc sống thực tế và làm một người ba tốt là được rồi. Về chuyện tiền, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết!”


“Quà Đồng Đồng tặng anh?” Tề Thiên Cơ nhận lấy, mở cuốn tập ra xem.


Trong cuốn tập này, từng bức tranh đáng kinh ngạc, tất cả đều do Đồng Đồng vẽ.


Bên trong bức tranh đều là người ba trong tưởng tượng của Đồng Đồng, có mặc trang phục bác sĩ, cũng có mặc trang phục cảnh sát, và cũng có mặc trang phục phi hành gia…


Đủ các loại nghề nghiệp, đủ các loại chữ viết.


Trong mỗi bức tranh, đều có những dòng chữ nguệch ngoạc do Đồng Đồng viết: Ba ơi, Đồng Đồng nhớ ba.


“Ba ơi, ba đang ở nơi nào vậy?”


“Ba ơi, mẹ nói ba đi làm việc ở một nơi rất xa, là việc gì vậy ba?”


“Ba ơi, ba có phải là phi hành gia không? Con nhớ ba rất nhiều…”


“Ba ơi, ba có thể không đi làm nữa không, trở về ở cạnh Đồng Đồng có được không? Đồng Đồng không muốn bị người khác nói không có ba…”


Trong bức vẽ vẫn còn vệt nước mắt.


Có thể tưởng tượng được rằng, trước đây khi vẽ, Đồng Đồng đã khóc khi vẽ xong.


Sau khi nhìn thấy tập vở này, hốc mắt Tề Thiên Cơ lập tức ẩm ướt.


“Tôi chỉ cần một người chồng thiết thực, Đồng Đồng cũng chỉ cần một người ba có thể cưng chiều và yêu thương con bé, anh có làm được không?” Dương Mộc Thanh hỏi.


Tề Thiên Cơ lau nước mắt, gật đầu: “Được!”


Anh thầm thề rằng, lần này anh nhất định phải bảo vệ vợ mình chu toàn, cho Đồng Đồng một tương lai tốt đẹp hơn; ở bên che chở cho Dương Mộc Thanh và Đồng Đồng, tuyệt đối không để họ phải chịu bất kỳ tủi thân nào.


“Hôm nay chúng ta sẽ tụ họp tại phòng số hai ở nhà hàng Đỉnh Thịnh. Đến lúc đó, anh đến cùng tôi, giúp tôi chặn rượu.” Dương Mộc Thanh nói.


“Được, anh biết rồi, anh đi vệ sinh một lát.” Tề Thiên Cơ nói.


Anh đi ra phòng bệnh, gọi điện thoại cho Trần Diễn, trầm giọng nói: “Trần Diễn, thông báo một tiếng cho người giàu nhất tỉnh Lĩnh Nam và một số thế lực phụ thuộc của chúng ta, kêu họ tối nay đến nhà hàng Đỉnh Nam, tôi có chuyện giao cho bọn họ.”


“Rõ.”


“Tần Đông Quang bên kia xử lý thế nào rồi?”


“Tình hình đã được sắp xếp xong, sẽ sớm có hiệu quả.”


“Rất tốt.”


Cúp điện thoại, ánh mắt Tề Thiên Cơ lạnh như băng.


Tần Đông Quang chỉ gãy mất một cánh tay, loại đau đớn này còn lâu mới đủ, nhất định phải khiến cho Tần Đông Quang vĩnh viễn sống trong đau đớn, khiến hắn chịu đủ dày vò, rơi vào địa ngục vòng lặp vô hạn không có hồi kết!


Làm xong tất cả chuyện này, Tề Thiên Cơ trở lại phòng bệnh. Anh nhìn Đồng Đồng đang hôn mê trên giường bệnh, trong mắt lộ ra vẻ đau lòng.





Cùng lúc đó, ở nhà họ Tần.


“A…”


Trong phòng Tần Đông Quang, anh ta chợt phát ra tiếng kêu thảm thiết, đau đớn tột cùng.


Anh ta lăn qua lộn lại trên giường, liên tục kêu đau, nét mặt đau đớn vô cùng.


Lúc này, anh ta cảm thấy toàn thân đau nhức dữ dội, bắp thịt cả người như bị xé rách, đau đến không muốn sống, trán ướt đẫm mồ hôi.


Nhìn thấy con trai mình như vậy, Tần Dương hoảng hốt lo sợ, vội vàng nhìn bác sĩ bên cạnh hỏi: “Chuyện này, chuyện này là sao vậy? Bác sĩ, sao con trai tôi lại đột nhiên đau đớn như vậy? Ông mau nghĩ cách cứu nó đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK