Ánh mắt Tề Thiên Cơ so với lưỡi dao còn muốn sắc bén hơn!
Đau đớn con gái phải chịu so với việc cắt tim của anh càng khó chịu hơn.
Anh muốn Tần Đông Quang phải trả giá đắt hơn, khiến Tần Đông Quang càng thêm đau khổ gắp vạn lần.
“Điện chủ, tôi có một kế.” Trần Diễn đã tới, cung kính đi tới, đem phương thức xử lý của mình và ý tưởng sau này nói cho Tề Thiên Cơ.
Anh ta dự định dùng danh nghĩa của tập đoàn Thiên Thần mở đấu thầu công khai ở tỉnh Lĩnh Nam, tổ chức một cuộc đấu thầu long trọng, mượn cái này để Dương Mộc Thanh thu lợi.
Cùng lúc đó, mạnh mẽ chèn ép nguồn kinh tế nhà họ Tần khiến cho nhà họ Tần phá sản!
“Rất hay, cứ dựa theo lời cậu nói mà làm, sắp xếp cho tốt, nhất định phải khiến nhà họ Tần sống không bằng chết!” Tề Thiên Cơ gật đầu.
Trần Diễn tuân lệnh, ánh mắt vui vẻ, nhanh chóng ra ngoài, cầm điện thoại di động, tiến hành thu xếp.
Tập đoàn Thiên Thần, đây là tập đoàn thương mại lớn nhất ở tỉnh Lĩnh Nam, được xưng là nửa giang sơn của tỉnh Lĩnh Nam!
Nói cách khác, một nửa buôn bán ở tỉnh Lĩnh Nam đều là sản nghiệp của tập đoàn Thiên Thần.
Mà tập đoàn Thiên Thần, chính là một trong những tập đoàn thương mại dưới trướng của điện Vô Song.
Báo thù, sắp xếp hạng mục công việc, đối với Tề Thiên Cơ mà nói chẳng qua chỉ là chuyện lông gà củ tỏi.
Trước mắt quan trọng nhất đối với Tề Thiên Cơ chỉ có con gái Đồng Đồng.
“Đi, đi bệnh viện.” Tề Thiên Cơ điều khiển xe tăng, chuẩn bị đi bệnh viện.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một chiếc xe ô tô đi tới.
Một đám quân binh xuất hiện, vây quanh nơi này.
Dẫn đầu là một người bước đi như rồng như hổ, ánh mắt lạnh như băng, có khí thế của một vị bề trên.
Ở phía sau, đi theo hơn năm mươi binh lính, hùng hổ mà đến.
Người này vừa nhìn thì giống chim ưng nhưng nhìn kỹ thì lại giống sói, ánh mắt như điện, giọng nói lạnh lùng nói: “Thật to gan, dám ở phạm vi quản lý của tôi hoành hành ngang ngược, dám ra tay với nhà họ Tần, thật là không biết sống chết!”
Trần Diễn nhìn qua, ánh mắt lạnh lùng: “Tất Thắng, oai phong thật lớn, dám càn rở ở trước mặt điện chủ của chúng ta?”
Tất Thắng thấy Trần Diễn, ánh mắt biến đổi: “Anh Trần, anh, anh về lúc nào vậy?”
Lời nói vừa rơi xuống, lại thấy Tề Thiên Cơ ở sau lưng Trần Diễn, sắc mặt lại biến đổi, run rẩy nói: “Điện, điện chủ đại nhân?”
Giờ phút này, đồng tử Tất Thắng co rút dữ dội, kích động đến mức cả người run rẩy.
“Lão Tất, bây giờ anh thật to gan, dám cả gan dung túng thuộc hạ của anh ra tay với vợ và con gái của tôi?” Tề Thiên Cơ lạnh lùng nói.
“Không, không dám! Điện chủ, đây, đây đều là hiểu lầm.”
Tất Thắng vô cùng sợ hãi, vội vàng quỳ hai đầu gối xuống đất, cung kính mà nói: “Thuộc hạ Tất Thắng, bái kiến điện chủ đại nhân!”
Nhớ năm đó, Tất Thắng chỉ là một binh lính nho nhỏ, đã từng bị người đẩy tới đường cùng, sắp chết.
Vào thời điểm đó Tề Thiên Cơ từ trên trời gián xống, giống như thiên thần hạ phàm, uy vũ lẫm liệt, với thân thủ mạnh mẽ, tấn công nhanh như điện, một kích tiêu diệt địch nhân, cứu Tất Thắng một mạng!
Từ đó trở đi, Tất Thắng tràn đầy sùng bái đối với Tề Thiên Cơ, đi theo phía sau Tề Thiên Cơ, trở thành một chiến tướng của Tề Thiên Cơ.
Những năm đó, Tất Thắng đã học được rất nhiều kỹ năng chiến đấu, tư duy chiến đấu từ trên người của Tề Thiên Cơ.
Chính là nhờ chiến thuật học được từ Tề Thiên Cơ, sau khi Tất Thắng về nước, liên tiếp lập được nhiều chiến công, lúc này mới nhanh chóng leo lên vị trí tướng quân.
Ở trong lòng Tất Thắng, Tề Thiên Cơ chính là thần của Tất Thắng, là sư phụ và điện chủ cả đời của Tất Thắng!
“Cái này, tại sao có thể như vậy?”
Thấy một màn này, vẻ mặt những người đi theo phía sau Tất Thắng kinh ngạc và chấn động.
Tướng quân Tất Thắng cao cao tại thượng, vậy mà quỳ xuống với Tề Thiên Cơ bọn họ, còn gọi Tề Thiên Cơ là đại nhân.
Này, điều này sao có thể?
Rốt cuộc thân phận của người này lớn bao nhiêu?
Tề Thiên Cơ liếc mắt nhìn Tất Thắng một cái, lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy ông, cút!”
“Điện chủ ~” Tất Thắng biến sắc, vội vàng cầu xin.
“Tôi nói rồi, cút đi!” Đôi mắt Tề Thiên Cơ lạnh như băng.
Anh tra ra rất nhiều tin tức, Tất Thắng chính là chỗ dựa vững chắc của nhà họ Tần, vì vậy anh không có chút thiện cảm nào với Tất Thắng.
Tất Thắng còn muốn cầu xin, nhưng bị Trần Diễn đẩy ra: “Điện chủ nói, cút!”
Tất Thắng quỳ trên mặt đất, khuôn mặt tái nhợt.
Tề Thiên Cơ nhìn cũng không nhìn Tất Thắng, mang theo đám người Trần Diễn, cuộn cuộn rời đi.
Mặt Tất Thắng xám như tro tàn, ngã ngồi trên mặt đất: “Thảm, lần này thảm.”
“Tướng quân, người này rốt cuộc là ai vậy? Ngài hình như rất sợ anh ta.” Có một thuộc hạ hỏi.
“Không nên hỏi thì tốt nhất đừng hỏi!” Ánh mắt Tất Thắng lạnh lùng, nhìn chằm chằm người nọ.
Người nọ lập tức câm như hến, một câu cũng không dám nói.
Tất Thắng nhìn bóng dáng đám người Tề Thiên Cơ rời đi, trong lòng vô cùng hối hận.
Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước Tất Thắng sẽ không rời khỏi điện Vô Song.
“Điện chủ, tôi rất muốn trở lại bên cạnh người ~” Trong lòng Tất Thắng tràn ngập khát vọng, ánh mắt mất mác.
Tất Thắng còn nhớ rõ cảnh lúc trước Tề Thiên Cơ từ trên trời rơi xuống, giống như thiên thần hạ phàm, khiến Tất Thắng ấn tượng sâu sắc.
Tất Thắng nhớ rất rõ ràng, khi đó nụ cười của Tề Thiên Cơ rực rỡ như thế, khiến Tất Thắng cảm giác được sự ấm áp trên chiến trường lạnh như băng, nhưng mà bây giờ Tề Thiên Cơ lạnh lùng với Tất Thắng như vậy, khiến không thể giải thích được.
“Nhanh đi điều tra, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Tất Thắng đứng dậy, phân phó thư ký của mình.
Khoảng ba mươi phút sau, thư ký lấy máy tình ra và nói: “Đại nhân, ngọn nguồn mọi việc đã điều tra xong, con gái Tề Thiên Cơ bị Tần Đông Quang bắt lại nhốt ở trong chuồng heo, Tần Đông Quang dùng điểm này để làm uy hiếp, uy hiếp Dương Mộc Thanh kết hôn với anh ta.”
Khi nói chuyện, anh ta đem máy tính đưa cho Tất Thắng.
Trong máy tính là ảnh của Đồng Đồng và tin tức.
Tất Thắng thấy ảnh Đồng Đồng bị hành hạ, giận tím mặt: “Tên khốn kiếp! Tần Đông Quang này thật là quá đáng!”
Tất Thắng biết nhà họ Tần ỷ vào có chỗ dựa là mình, luôn làm việc ngang ngược nhưng chưa từng nghĩ tới nhà họ Tần lại có thể quá đáng đến mức này.
Dám bắt cóc con gái của Tề Thiên Cơ, quả thực là tìm đường chết!
“Truyền lệnh xuống, lập tức cắt đứt tất cả quan hệ với nhà họ Tần, từ hôm nay trở đi chúng ta và nhà họ Tần sẽ không còn liên quan gì nữa!”
“Bất kể ai cũng không được nhúng tay vào chuyện nhà họ Tần, càng không cho phép có bất kỳ sự giúp đỡ gì với nhà họ Tần!”
“Ai vi phạm, lập tức chém!”
“Còn nữa, lại truyền lệnh xuống, hoàn toàn phong tỏa tin tức người thanh niên vừa nãy tên là ‘Tề Thiên Cơ’ lại, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào biết được tin tức của anh ấy!”
“Phần tin tức này, liệt vào cơ mật cấp sss!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều thay đổi.
Cơ mật cấp SSS, đây chính là bí mật tương đối mạnh mẽ!
Tề Thiên Cơ kia là ai? Vậy mà có thể khiến tướng quân làm như vậy?
Tất Thắng nhìn Tề Thiên Cơ đã muốn trở thành điểm đen, ánh mắt nặng nề, run rẩy nói: “Lần này chuyện tình ồn ào lớn, chỉ sợ tôi cũng sẽ bị ảnh hưởng, nhà họ Tần, thật sự là tự tìm đường chết!”
“Muốn chết!”
Tất Thắng đã nhìn ra, nhà họ Tần đứng đối lập với Tề Thiên Cơ, nếu mình lại tiếp tục tham dự, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Vì vậy, Tất Thắng muốn phủi sạch tất cả quan hệ, bo bo giữ mình.
Nếu không, một khi Tề Thiên Cơ tức giận, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, nói không chừng mũ ô sa đều không giữ được.