Uống chén rượu “thêm vị”, nếu uống phải ly rượu này, thì xem như chẳng còn thể diện gì nữa.
Trương Đào nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tề Thiên Cơ: “Ngài, đừng chèn ép người khác quá đáng!”
“Cái gì? Quá đáng? Vậy lúc trước bảo vợ chồng tôi uống, sao không thấy quá đáng?” Tề Thiên Cơ lạnh lùng nói.
“Tôi.” Trương Đào nghẹn giọng.
“Nói cũng bằng thừa, phải đánh.” Tề Thiên Cơ lạnh lùng nói.
Đốp.
Vừa dứt lời, Trần Hữu đã ra tay và tát thẳng vào mặt Trương Đào một cái tát đau điếng. Trượng Đào bị đánh hộc máu, ngã xuống đất.
“Điện chủ bảo mày uống thì uống, nói nhảm nhiều vậy?”
Ánh mắt Trần Hữu lạnh lẽo, xốc cổ áo Trương Đào: “Nếu mày dám từ chối, đừng trách tao khiến mày không còn thấy mặt trời ngày mai!”
Trương Đào bị đánh, bị bóp cổ, trong phút chốc sợ hãi tột độ.
Sắc mặt anh ta hoảng sợ, vội vàng nói: “Được, tôi uống, tôi uống!”
Nói xong, anh ta nâng cốc.
Giờ khắc này, lòng anh ta tràn ngập bị phẫn, tức giận, tuyệt vọng và cũng đầy hối hận.
Sớm biết Tề Thiên Cơ quyền lực như vậy, vừa rồi có trăm lá gan anh ta cũng không dám đối xử với Tề Thiên Cơ như vậy.
Nhìn thấy cảnh này, Tô Hàm và đám bạn cũ cũng hoảng sợ nhìn nhau.
Tất cả đều đang nhìn Tề Thiên Cơ, ánh mắt vừa sùng bái vừa hoảng sợ.
Không ai nghĩ rằng thế lực của Tề Thiên Cơ lại lớn tới vậy, hóa ra anh ta lại là một nhân vật cực kỳ tầm cỡ như vậy.
Sư phụ của Tông Sơn, người bồi dưỡng Mã Đằng …
Chỉ riêng hai vị trí này thôi cũng đủ khiến họ phải tôn sùng, khiến họ bàng hoàng, sợ hãi.
Nhưng vừa rồi bọn họ thực sự đã chế giễu Tề Thiên Cơ.
Lúc này, tất cả đều lộ vẻ khiếp sợ, mặt xanh như tàu lá chuối.
Nhìn thấy Trương Đào sắp uống rượu, vẻ mặt của Dương Mộc Thanh đanh lại: “Đủ rồi!”
Cô đưa tay lật úp ly rượu trong tay Trương Đào xuống đất, sau đó quay đầu nhìn Tề Thiên Cơ, ánh mắt dịu đi: “Tề Thiên Cơ trong trí nhớ của tôi không phải người như thế này. Rốt cuộc anh định đi làm loạn tới khi nào?”
“Vợ, đối phó với kẻ xấu, thì bắt buộc phải xấu hơn chúng. Phải lấy gậy ông đập lưng ông mới giải quyết được vấn đề.” Tề Thiên Cơ trầm giọng nói.
“Tề Thiên Cơ trong trí nhớ của tôi không phải là người tàn bạo như vậy. Người chồng trong trí nhớ của tôi là một người hiền lành, ấm áp và là một người ba tốt!”
Dương Mộc Thanh mặt đỏ bừng nói: “Anh từng nói với tôi, nếu cuộc đời làm ta đau đớn, ta phải trả lại bằng tiếng hát, chứ không phải tính toán chi li như vậy.”
“Anh làm thế này thì có khác gì những kẻ xấu xa đó?”
“Vả lại, Trương Đào đã bị đánh và học được một bài học rồi. Xin anh đấy, bỏ qua cho anh ta đi được được không?”
Tề Thiên Cơ khẽ cau mày.
Anh biết rằng vợ anh là người tốt bụng và không đành lòng nhìn nhìn người khác bị bắt nạt.
“Được, nể mặt em, anh sẽ bỏ qua cho bọn họ.” Tề Thiên Cơ trầm giọng nói.
“Cảm ơn.” Dương Mộc Thanh cười.
Cô muốn nói gì đó, nhưng men rượu dâng lên, mắt cô nhíu chặt lại, bất tỉnh.
“Vợ.” Tề Thiên Cơ vội vàng ôm lấy Dương Mộc Thanh, nhớ ra cô chỉ say rượu bất tỉnh, anh mới yên tâm.
“Điện chủ, những người này giải quyết thế nào?” Trần Hữu hỏi.
Tề Thiên Cơ ôm lấy Dương Mộc Thanh, ánh mắt lạnh lùng: “Vợ tôi nói thả bọn họ đi, nhưng tội thì khó mà thoát. Vả miệng mười cái tất cả chúng rồi cút đi.”
Mặc dù Dương Mộc Thanh muốn bỏ qua cho bọn họ, nhưng đó chỉ là một ý nghĩ tốt đẹp. Tề Thiên Cơ vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, anh đương nhiên sẽ có cách đối phó với người xấu.
“Đã nghe chưa, vả miệng đi!” Trần Hữu tức giận nói.
Trương Đào và Tô Hàm nghe vậy, hai mắt nhìn nhau.
Cuối cùng, Trương Đào nghiến răng và tát mạnh vào mặt mình.
Tô Hàm và những người khác buộc phải miễn cưỡng làm theo dưới cái nhìn trừng trừng của Trần Hữu.
Bọn họ không còn lựa chọn nào khác ngoài làm theo, tự tát mạnh vào mặt mình.
Bốp bốp bốp.
Trong phút chốc cả căn phòng tràn ngập âm thanh bôm bốp của những cái tát.