Hừ!
Theo tiếng gầm lên tức giận của Chu Oánh, mọi người trong nhà họ Chu lại lần nữa nhìn cả nhà Chu Tuệ với ánh mắt phức tạp.
“Chu Oánh, bà nói vớ vẩn gì vậy? Tôi vẫn luôn kính trọng cụ nhà tự đáy lòng.” Chu Tuệ cắn răng nói.
“Nếu thật sự kính trọng cụ, vậy tại sao không có lấy một món quà chuẩn bị ra trò?” Thái độ của Chu Oánh rất gắt, hùng hổ ép Chu Tuệ mang quà ra.
Bà ta đã nhìn ra, Chu Tuệ hiển nhiên không chuẩn bị một món quà đáng giá nào.
Nếu không với tính cách của Chu Tuệ, tuyệt đối không thể chậm trễ mang ra.
Vì vậy, bà ta quyết tâm khiến Chu Tuệ bẽ mặt trước mặt mọi người.
“Tôi…”
Chu Tuệ nhìn về phía Tề Thiên Cơ, Dương Mộc Thanh và Dương Tây với vẻ khó xử và ánh mắt thôi thúc.
Ý bà ta rất rõ ràng: mau nghĩ cách để vượt qua cửa ải trước mắt.
Dương Mộc Thanh và Dương Tây lắc đầu, ánh mắt ảm đạm, tỏ ra mình cũng hết cách.
Bản thân họ cũng không có chuẩn bị một món quà tươm tất, đều là sản phẩm sức khỏe mà Tề Thiên Cơ mang về.
Vốn tưởng nhiêu đó là đủ, nào ngờ đều không ra đâu và bị trả về.
Ở thời điểm hiện giờ, họ đi đâu để lấy quà đây?
Thấy Chu Tuệ sắp mất hết mặt mũi, Tề Thiên Cơ đứng dậy cười nói: “Mẹ, vợ, hôm nay chúng ta tới hiển nhiên là có chuẩn bị cho cụ bà một món quà hoành tráng.”
“Vừa rồi lúc vào con để ở ngoài xe, bây giờ con đi lấy.”
Nói xong, anh đứng dậy đi ra ngoài lấy món quà mừng sinh nhật để trong xe dưới ánh mắt xem thường, khinh bỉ và tò mò của mọi người.
“Xí, đến quần áo cũng thuê thì có thể có món quà tốt lành gì?”
“Chắc không phải là sản phẩm sức khỏe đó chứ? Haha, nếu đúng là sản phẩm sức khỏe, vậy chẳng phải sẽ làm cụ bà khỏe mạnh tức chết sao?”
“Chưa chắc đâu. Có thể lái Rolls Royce, nói không chừng trong tay có chút hàng hiếm lạ.”
Mọi người cười to hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.
Chu Tuệ, Dương Mộc Thanh và Dương Tây cũng ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt nghi ngờ.
Tề Thiên Cơ chuẩn bị quà từ lúc nào, sao họ lại không biết?
“Không phải lại diễn kịch hay giở trò gì đấy chứ?” Chu Tuệ nhíu mày, luôn có linh cảm không lành.
Tề Thiên Cơ lấy món quà mình đã chuẩn bị trở lại và đưa cho Chu Tuệ, kính cẩn nói: “Mẹ, đây chính là món quà to lớn mẹ đặc biệt dặn con chuẩn bị cho cụ bà.”
“Đây là cái gì?”
Chu Tuệ nhìn hai túi đồ trông giống như thuốc bắc trên tay mình, không khỏi nhíu mày, nhìn Tề Thiên Cơ với vẻ không hài lòng.
Nếu nó thực sự là thuốc bắc thì còn không bằng các sản phẩm chăm sóc sức khỏe mình đã tặng nữa!
“Đây là trà Phổ Nhĩ.” Tề Thiên Cơ cười nói.
Người bên cạnh chợt nhớ ra và thốt lên: “Trời ạ, đây là… đây là trà Mạn Tùng hai trăm năm tuổi!”
Mọi người quay đầu nhìn lại, ánh mắt kinh ngạc: “Cô cả à, cô biết thứ này sao?”
Cô cả của Chu Tuệ là một người trí thức am hiểu văn hóa sâu sắc, rất lâu về trước đã gả đến một nhà quyền quý, thích thư pháp và trà đạo, luôn có địa vị cao trong nhà họ Chu.
Với đôi mắt sắc bén, bà ta lập tức nhận ra thứ mà Chu Tuệ đang cầm trong tay.
Nhìn thấy bánh trà này bà ta vội vàng bước tới như nhìn thấy vật quý báu, và nhìn túi trà bánh trong tay Chu Tuệ với vẻ xúc động, muốn sờ nhưng lại không dám.
Chu Tuệ táy máy bánh trà trong tay, vẻ mặt khó hiểu: “Cô ạ, trà Mạn Tùng là thứ gì? Sao cô lại ngạc nhiên như vậy?”
Không chỉ Chu Tuệ, mà những người khác trong nhà họ Chu cũng ngẩn ra, không rõ ra làm sao.
Rõ ràng là một túi đồ nhỏ, trông không đẹp và cổ hủ, lại có thể khiến người cô đã kết hôn với quan chức cấp cao ở Quang Châu ngạc nhiên đến vậy sao?