Nhìn thấy đám người này, ánh mắt Tề Thiên Cơ lạnh đi, nghiêm giọng nói: “Các người đến muộn quá rồi!”
Anh đã yêu cầu Trần Diễn thông báo chuyện này từ lâu, kết quả là bây giờ bọn họ mới tới, thực không thể tha thứ.
Tuy nhiên, anh đã bị Trương Đào và những người khác chặn lại, lời anh nói cũng không thể được chuyển đến phía bên Mã Đằng.
Trong một thời gian, Mã Đằng, chủ nhà họ Lạc và những người khác đã không nhận ra sự có mặt của anh.
“Mã, Mã tổng sao cũng ở đây?” Dương Mộc Thanh kinh ngạc.
“Đây, đây là tỷ phú Mã sao?”
Nhìn thấy những người này từ cửa đi vào, Trương Đào và Tô Hàm đều thay đổi ánh mắt, đột nhiên cung kính đứng lên.
“Ngoài tỷ phú Mã, còn có ông chủ nhà họ Lạc, Lạc Uyên và Lý Trình, chủ nhà họ Lý ở Cảng Đảo…”
“Ôi trời, chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Sao lại toàn những nhân vật lão làng thế này?”
“Không biết, tóm lại là mọi thứ rất không bình thường.”
Tất cả mọi người, kể cả Trương Đào đều đứng dậy, trong lòng cảm thấy lo lắng.
Đây là một nhóm những nhân vật tầm cỡ, đều giàu có và quyền lực, là một nhóm truyền kỳ. Nhưng bây giờ họ đều cùng nhau đến đây, thực sự là một tin tức giật gân.
Sau khi lo lắng và hoài nghi, cả đám người không kiềm chế được mà kích động, tim đập thình thịch.
Rất nhiều nhân vật lớn đến, nếu có thể làm quen với họ, cuộc sống sau này sẽ rất tuyệt vời!
Bên ngoài, Tống Hà liếc nhìn Trương Đào, và kính cẩn nói với Mã Đằng: “Mã tổng, đây là cậu Trương mà ông đã nói. Tôi đã không phụ lòng mong đợi của ông, đã tìm thấy anh ta.”
Trong căn phòng riêng này, chỉ có Trương Đào mang họ Trương, và trong tiềm thức anh ta nghĩ rằng Trương Đào chính là “cậu Trương” mà Mã Đằng gọi.
Trương Đào lập tức kích động, nịnh nọt nói: “Xin, xin chào các vị?”
Khi nghe lời này, Tô Hàm và đám bạn học rất sốc, họ nhìn Trương Đào với đôi mắt ngưỡng mộ và sùng bái.
Tự tay đào tạo nên tỷ phú Mã, thực sự là quá kinh khủng.
“Tôi thực sự hối hận. Nếu sớm biết thế này lúc đầu tôi đã không làm người tình của tên già kia rồi. Làm người tình của Trương Đào thì tốt biết bao, trẻ tuổi lại đầy hứa hẹn.” Hai mắt Tô Hàm nhìn Trương Đào sáng như đèn pha.
Cô ta suy tính trong lòng phải làm thế nào để Trương Đào phải quỳ dưới gấu váy của mình.
Trương Đào nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của đám người, trong lòng tràn ngập cảm giác hư vinh. Anh ta bắt đầu cảm thấy lâng lâng.
Anh ta thật sự nhập vai đi tới, vẻ mặt cao ngạo cười nói: “Xin chào tỷ phú Mã, tôi là Trương Đào, ngài tới đây nâng ly chúc mừng với tôi sao?”
Lúc này, anh ta thật sự coi mình là người đã đào ra tỷ phú, vẻ mặt tự đắc, ánh mắt ngạo nghễ.
Tống Hà đứng một bên, vẻ mặt phấn khởi, tưởng mình đã lập công.
Tuy nhiên, vào lúc này, ánh mắt của Mã Đằng tối đi. Ông ta bất ngờ ra tay tát vào mặt Trương Đào thật mạnh.
“tỷ phú Mã, ngài làm thế này…” Trương Đào bị đánh đến nỗi đờ đẫn.
Không phải Tống Hà nói anh ta đào tạo Mã Đằng sao, Mã Đằng sao lại đột nhiên đánh anh ta?
Không chỉ anh ta, Tô Hàm và tất cả mọi người có mặt tại đây đều sững sờ.
“Ranh con ngu dốt, dám giả danh điện chủ, còn dám giở trò với tôi. To gan như vậy, muốn chết ư?” Mã Đằng nhìn chằm chằm Trương Đào, ánh mắt lạnh lùng.
Nghe vậy, Trương Đào đột nhiên lộ ra vẻ mặt hoảng hốt kinh hãi, vội vàng nói: “Mã, Mã tổng, tôi chính xác là mang họ Trương, ngài nhận lầm người sao?”
Đắc tội với Mã Đằng, hậu quả không tưởng tượng được. Anh ta phải giải thích và xin lỗi.
Rầm.
Đúng lúc này, cửa lại bị đẩy ra!
Tông Sơn hùng hổ đi vào.
Nhìn thấy Tông Sơn xuất hiện, tất cả những người có mặt đều kinh ngạc, ánh mắt kinh hãi.
“Thần y Tông Sơn !?”
“Chào mừng thần y Tông Sơn.”
Mã Đằng, Lý Trình, Lạc Uyên, Trần Hữu và những người khác không dám chậm trễ. Đám người lập tức bước tới, cùng nhau cúi người chào với vẻ mặt kính cẩn.
Tông Sơn là học trò của chủ nhân điện Vô Song. Địa vị ở điện Vô Song cao hơn bọn họ bao nhiêu. Ông ta biết y thuật, không thể lường được, lại đứng sau Điện chủ.
Tông Sơn phớt lờ bọn họ, nhìn thấy Tề Thiên Cơ, vẻ mặt hưng phấn liền bước lên mấy bước quỳ xuống trước mặt Tề Thiên Cơ, lớn tiếng nói: “Học trò Tông Sơn, bái kiến Sư phụ!”
Những người đi cùng Tông Sơn cũng đồng loạt quỳ xuống phía sau Tông Sơn, đồng thanh hô to, chấn động trời đất: “Sư phụ, xin hãy nhận của học trò một lạy!”
“Các người đến quá muộn.” Đôi mắt Tề Thiên Cơ lạnh lùng, chắp hai tay sau lưng. Cả người anh toát ra một khí thế khác thường.