Trông thấy biểu cảm nghiêm túc của Tề Thiên Cơ, Dương Mộc Thanh sợ hãi trong lòng: “Cơ, đừng như vậy.”
Cô vội vàng cầm tay Tề Thiên Cơ, âm thầm lắc đầu ra hiệu cho Tề Thiên Cơ đừng gây chuyện.
Cả nhà họ đã đắc tội với người nhà họ Tần rồi, nếu lại gây chuyện náo loạn với bạn học cũ nữa, sau này danh dự của cô với các bạn học chung lớp sẽ bị phá hủy.
Điều quan trọng nhất là bây giờ còn đang ở trong cửa hàng.
Nếu Tề Thiên Cơ gây chuyện nữa, cả nhà bọn họ đều rất khó chịu.
“Ba, không được đánh đâu.” Đồng Đồng cũng nắm tay Tề Thiên Cơ, vẻ mặt người lớn lắc đầu, trong đôi mắt to sáng ngời hiện đầy vẻ lo lắng.
Tề Thiên Cơ thở dài: “Được, nghe hai người.”
Anh không nhìn Phùng Hâm nữa, quay đầu lại nhìn cái đồng hồ đeo tay kia, càng nhìn càng thấy thích.
Đi so đo với tiểu nhân còn không bằng chú tâm chọn lựa quà tặng cho vợ con mình.
“Tôi…” Chu Tuệ còn muốn nói điều gì đó.
Dương Tây kéo bà ta lại, thấp giọng nói: “Đứa nhỏ còn đang ở đây, bớt cãi nhau.”
Lúc này Chu Tuệ mới bỏ qua, bà ta hừ lạnh một tiếng, giơ cái túi ở trong tay lên, thấp giọng nói: “Túi tôi cầm không phải là cái túi rỗng, là quần áo!”
Phùng Hâm cười lạnh lùng, anh ta liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ mà Tề Thiên Cơ đang ngắm, trên mặt càng lộ rõ vẻ xem thường, mỉm cười nhạo báng: “Lại còn quần áo, các người mua được hay sao?”
“Còn có anh nữa, Tề Thiên Cơ, đồng hồ đeo tay này không phải là thứ mà anh có thể mua được đâu, có thời gian chảy nước miếng nhìn ngắm thứ này còn không bằng nghĩ cách trả hết số tiền lại cho nhà họ Tần đi?”
Anh ta cố gắng hết sức để đả kích Dương Mộc Thanh, thái độ ngồi tít trên cao của anh ta khiến cho người khác rất khó chịu.
Dương Mộc Thanh thấy chồng mình và mẹ bị anh ta hạ thấp, hai bàn tay nắm chặt lại, cắn chặt răng nói: “Phùng Hâm, tốt xấu gì chúng ta cũng từng là bạn học chung, cậu làm như vậy là có ý gì?”
Thái độ của Phùng Hâm càng phách lối, cao ngạo cười lạnh nói: “Đương nhiên là có ý! Đắc tội với nhà họ Tần, các người sẽ chết chắc! Tôi là bạn của Tần Đông Quang, các người làm tổn thương Tần Đông Quang, tôi đả kích các người, tôi chỉ đang xả giận vì bạn bè mà thôi!”
“Không chỉ đả kích các người, tôi còn muốn đuổi các người ra ngoài!”
Nói xong anh ta lập tức vênh mặt lên, hất hàm vẫy tay sai một người nhân viên phục vụ, nói vẻ tức giận: “Người phục vụ, chỗ các người buôn bán cái kiểu gì vậy hả! Làm sao mà cả chó mèo đều cho vào?”
Giọng điệu răn dạy, cao cao tại thượng, trong lòng Dương Mộc Thanh và Chu Tuệ lập tức dâng lên dự cảm không hay.
Cái tên Phùng Hâm này không phải là cấp trên của cửa hàng này đấy chứ!
Nhân viên bán hàng nhìn thấy Phùng Hâm thì lập tức sợ hãi, cô ta cung kính đi lên cúi người chào: “Chào quản lý Phùng!”
Phùng Hâm vô cùng đắc ý cười với Dương Mộc Thanh: “Quên nói cho cô biết, bạn học Dương, bây giờ tôi đang là một cổ đông lớn và là quản lý của cửa hàng này.”
Giọng điệu khoe khoang lại thể hiện vẻ vô cùng tự đắc và phách lối, trong chớp mắt Dương Mộc Thanh, Chu Tuệ và Dương Tây đều thay đổi sắc mặt.
Nếu như thật sự bị người ta đuổi ra ngoài, vậy cũng quá mất mặt!
Chu Tuệ tức giận nhìn Phùng Hâm, hừ lạnh: “Quản lý đúng là không tầm thường nhỉ? Quản lý là có thể tùy tiện đuổi người sao?”
Phùng Hâm cười lạnh lẽo nói: “Đương nhiên quản lý không thể tùy tiện đuổi người, tôi chỉ đuổi một vài người không có tiền không có tư cách mua đồ đi thôi.”
“Hơn nữa, tôi nghi ngờ mấy người là kẻ trộm, những thứ trong tay đều là trộm!”
“Bởi vì các người là quỷ nghèo, căn bản không mua nổi nhiều đồ vật xa xỉ như vậy.”
“Cậu…” Ngay lập tức Chu Tuệ và Dương Mộc Thanh bị tức không hề nhẹ.
Những trang phục mà họ quang minh chính đại mua được bây giờ lại bị loại người này vu oan, ai có thể không tức giận cho được?
Thật khinh người quá đáng!
Tề Thiên Cơ quay đầu lại nhìn Phùng Hâm bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Anh cố gắng ngăn chặn sát ý dưới đáy lòng, lấy ra tấm thẻ đen cao quý, lắc lư ở trước mặt Phùng Hâm, lạnh lùng nói: “Tấm thẻ này không có tư cách mua đồ ở chỗ này đúng không?”