• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 59: PHÙNG HÂM SỢ HÃI


Phùng Hâm bị đánh đến sững sờ!


Anh ta chưa từng đắc tội Mã Đằng mà?


Vừa mới bắt đầu đã đánh người, đây chẳng lẽ là cách thức yêu thích đặc thù của đại lão?


Mọi người ở hiện trường cũng đều bối rối, ngây ngốc nhìn Mã Đằng.


Phùng Hâm ngơ ngác bụm mặt, anh ta mang theo những cảm xúc tủi thân, sợ hãi, nghi hoặc hỏi: “Mã… Mã Tổng, tôi đã làm gì sai mà ngài lại đánh tôi?”


Nét mặt Mã Đằng rét lạnh như băng, sát khí băng lãnh thấu xương: “Anh làm cái gì chả lẽ anh không biết sao?”


Ông ta tức giận đến mức phổi cũng sắp nổ tung.


Tề Thiên Cơ, điện chủ của điện Vô Song, cũng là chủ nhân của ông ta.


Kết quả, khi Tề Thiên Cơ đi dạo trong trung tâm thương mại của ông ta thì lại bị cấp dưới xem như ăn trộm mà bắt lại.


Nếu như Tề Thiên Cơ mà tính sổ thì một tỷ phú tỉnh Lĩnh Nam như ông ta sẽ phải chấm dứt, nói không chừng còn có thể không được nhìn thấy mặt trời ngày mai.


Phùng Hâm càng thêm nghi hoặc: “Mã Tổng, tôi không hiểu ý của ngài.”


“Không hiểu? Được, tôi đây sẽ nhắc anh, lập tức dẫn tôi đến phòng bảo vệ!” Mã Đằng nghiến răng nói, hận không thể bầm thây Phùng Hâm vạn đoạn.


Nửa câu đầu khiến Phùng Hâm như rơi vào trong sương mù, nửa câu sau lập tức khiến anh ta giật mình sợ run cả người.


Phòng bảo vệ?


Mã Đằng tới vì cả nhà Dương Mộc Thanh sao?


Phùng Hâm thoáng cái đã nghĩ thông gút mắt ở trong đó.


Một giây sau, anh ta lập tức khiếp hãi đến mức hai chân như nhũn ra, hoảng sợ gần chết, suýt chút nữa đã té ngã xuống đất.


Anh ta vậy mà lại bắt giam bạn của Mã Đằng, đây thực sự là động thổ ở trên đầu sao thái tuế, anh ta có mấy cái đầu cũng không đủ để chém.


“Được được được, tôi lập tức dẫn ngài đi.”


Phùng Hâm hết sức lo sợ, vội vàng dẫn Mã Đằng đi đến phòng bảo vệ.


Vừa đi, trong lòng anh ta vừa cầu khẩn: “Các nhân viên bảo vệ tuyệt đối không được động thủ với đám người Dương Mộc Thanh, bằng không thì mình chết chắc.


Một giây sau, anh ta lại nghĩ đến một điểm then chốt.


Mã Đằng tự mình tới đây, lẽ nào cái thẻ hắc long chí tôn ở trong tay Tề Thiên Cơ là thật?


Vừa lẩm bẩm, sắc mặt Phùng Hâm càng tái nhợt, thấp thỏm bất an.


Đến phòng bảo vệ, mở cửa ra.


Nhìn thấy một nhà Tề Thiên Cơ bình an không có chuyện gì, Phùng Hâm thở phào nhẹ nhõm.


Mã Đằng nhìn vào bên trong, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống.


Điện chủ thì đương nhiên ông ta không lo lắng, nhưng mà nếu như chủ mẫu và ba mẹ chủ mẫu sứt đầu mẻ trán, đám người Trần Diễn tuyệt đối sẽ xé ông ta thành mảnh nhỏ!


“Mã Tổng, sao ngài lại tới đây?”


Dương Mộc Thanh, Chu Tuệ và Dương Tây nhìn thấy Mã Đằng thì giống như nhìn thấy cứu tinh, lập tức tiến lên hỏi han.


Mã Đằng biết Tề Thiên Cơ không muốn để lộ thân phận, cho nên chỉ cung kính gật đầu với anh một cái, cuối cùng cũng được gặp mặt.


Nhìn thấy biểu tình đó của Mã Đằng, sắc mặt Phùng Hâm tái nhợt, anh ta càng thêm sợ hãi.


Mã Đằng cung kính với Tề Thiên Cơ như thế, chuyện này đã nói rõ thẻ của Tề Thiên Cơ là thật.


Nghĩ tới đây, ngay cả tâm tình muốn chết anh ta cũng có.


Mã Đằng tức giận nhìn Phùng Hâm, phẫn nộ quát: “Đồ vô liêm sỉ, anh đối xử với khách hàng như thế sao? Khách hàng là thượng đế, đạo lý này anh không hiểu sao? Lập tức xin lỗi khách hàng ngay!”


Phùng Hâm vội vã tiến lên, sợ hãi nói: “Xin lỗi, là lỗi của tôi. Bạn học Dương, nể tình cùng là bạn học, cậu tha thứ cho tôi nhé? Hết thảy những chuyện này đều là hiểu lầm.”


Nhìn Phùng Hâm khúm núm như vậy, tư thái cực kỳ điệu thấp, không còn tuỳ tiện như vừa nãy nữa, Dương Mộc Thanh và Chu Tuệ chỉ cảm thấy trong lòng khoan khái, hả giận không gì sánh được.


Nhất là Chu Tuệ, trong đầu kìm nén đến mức cuống cuồng, giơ tay lên tát Phùng Hâm một cái, lạnh lùng mở miệng: “Đồ mắt chó coi thường người khác.”


Phùng Hâm bị đánh, giận mà không dám nói cái gì, đứng ở một bên run rẩy.


Mã Đằng tiến lên, hai tay đưa ra một cái thẻ mua đồ cho Dương Mộc Thanh: “Cô Dương, thẻ này tương ứng với sáu tỷ. Mọi người cũng coi như là người một nhà, đây là chút phúc lợi trong nội bộ, cứ xem như tôi nhận lỗi thay anh ta.”


“Mọi người đều là người một nhà, lần này ngài bỏ qua cho anh ta đi!”


Sáu tỷ?


Cả nhà Dương Mộc Thanh vô cùng khiếp sợ, hầu như không thể tin được vào tai mình.


Phùng Hâm cũng bị doạ sợ đến choáng váng.


Tiện tay đưa thẻ mua đồ sáu tỷ?


Thái độ của Mã Đằng cung kính như vậy, điều này đủ để chứng minh một việc thẻ hắc long chí tôn của Tề Thiên Cơ là thật!


Mồ hôi lạnh trên trán Phùng Hâm rơi xuống, anh ta càng luống cuống hơn, bắp chân như nhũn ra, cả người run rẩy.


Lúc này Tề Thiên Cơ đi tới, nhìn Phùng Hâm lạnh lùng nói: “Phùng tổng, bây giờ anh nghĩ thẻ của tôi là thật hay giả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK