• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 78: HÀ MÃ ĐẾN THĂM


Nhìn đám người Chu Oánh, Tề Thiên Cơ rất muốn tát cho họ mỗi người một cái.


Nhưng khi anh muốn ra tay, Dương Mộc Thanh lại một mực kéo tay anh lại, không cho anh ta ra tay.


“Chồng à, đừng gây chuyện nữa.” Dương Mộc Thanh lắc đầu nguầy nguậy với đôi mắt đỏ hoe.


Trong mỗi cuộc họp hàng năm, gia đình cô luôn là trò hề bị chế giễu và đã quen với điều đó.


Bây giờ Mã Đằng mời cô đến làm việc làm cô thấy được ánh ban mai trong bóng tối.


Chỉ cần nhẫn nhịn qua ngày này, mọi chuyện sẽ tốt lên khi cô đến làm việc trong tập đoàn Mã thị.


Chu Oánh cười lạnh lùng, chế nhạo: “Tôi quả thật hối hận, hối hận khi quen biết loại ngươi thân không biết xấu hổ như các người.”


Tiêu Chinh Vũ cũng tỏ vẻ kiêu ngạo: “Chỉ là một miếng bánh trà đen thùi lùi, ở ngoài chợ bỏ ra vài triệu là có thể mua được, quả thực không biết có gì đáng phải hối hận.”


Cụ bà cũng lộ vẻ ghét bỏ: “Nhà họ Chu chúng tôi sao lại có loại con rể như cậu? Sao lại có loại con cháu như các người, đúng là mất mặt mà!”


Quần chúng sục sôi căm phẫn, chỉ trích dồn dập, như thể gia đình họ đã phạm phải một sai lầm khủng khiếp.


Tề Thiên Cơ lạnh lùng nhìn lướt qua toàn bộ, chỉ cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.


Mặc dù bà cô của Chu Tuệ rất có mắt nhìn nhưng vẫn còn hạn chế.


Trà này không chỉ là trà Mạn Tùng vô giá, mà còn là trà được vua Càn Long triều đại nhà Thanh đích thân hái khi đi dạo vườn trà Mạn Tùng và được các bậc thầy chế trà nổi tiếng chú tâm chế ra.


Đây đích thực là trà vua tự tay hái!


Nếu không như vậy, làm sao chỉ một miếng bánh trà đơn thuần lại được coi là vật gia truyền và lưu truyền cho đến ngày nay?!


Tiếc là, tất cả mọi người trong nhà họ Chu đều không biết phân biệt hàng tốt xấu.


Nhìn lá trà bị Trần Nhu bóp nát đầy đất, mặt Tề Thiên Cơ không chút biểu cảm, lạnh lùng nói: “Món quà này có được không dễ, có một không hai trên đời, tiếc là các người có mắt không tròng, không có phúc để thưởng thức!”


Cụ bà giận tím mặt, chống cây gậy đầu rồng xuống đất, giận dữ nói: “Hỗn xược! Cậu chỉ là đứa con rể, giở trò dối trá mà không biết hối cải, còn dám ăn nói ẩu tả trước mặt bà già này?! Người đâu, đuổi hết gia đình bọn họ ra ngoài cho tôi!”


Cụ bà ra lệnh, như thánh chỉ.


Mấy người ở của nhà họ Chu lập tức đi vào, trừng mắt lạnh lùng: “Mấy vị khách quý, cụ bà có lệnh, xin mời?”


Mặc dù nói là mời, nhưng trên mặt họ lại hiện rõ vẻ chế nhạo và mỉa mai, nào có ý tôn trọng chút nào?


Không một người nào trong số bậc chú bác của Chu Oánh và Chu Tuệ bước ra khuyên can, ngược lại còn nói lời châm chọc, bộ mặt cười trên nỗi đau của người khác và biểu cảm như đang xem một vở kịch.


Vẻ mặt khó coi khiến người ta phát ói.


Hai mắt Chu Tuệ và Dương Mộc Thanh đỏ bừng, chỉ cảm thấy phẫn uất, ngột ngạt và nhục nhã cực kỳ.


“Còn muốn đuổi chúng tôi? Tự tìm cái chết!” Ánh mắt Tề Thiên Cơ lạnh lẽo.


Dương Mộc Thanh vội vàng kéo anh và lắc đầu.


Tề Thiên Cơ không còn lựa chọn nào, chỉ có thể nắm chặt nắm đấm, bế Đồng Đồng rời đi.


Cả gia đình bước ra khỏi sân nhà họ Chu, lên chiếc Rolls Royce và lái thẳng đi.


Lúc rời khỏi sân nhà họ Chu, có một cụ già mang theo quà biếu đi vào và vừa lúc đi ngang qua chiếc Rolls Royce.


Khi đi ngang qua, cụ già nhìn biển số xe Rolls Royce, vẻ mặt kinh ngạc: “Xe của Mã tổng? Mã tổng cũng đến sao?”


Tề Thiên Cơ đã thấy hết những điều này, khóe miệng nhếch lên nụ cười tự mãn.


Cho đến khi xe chạy ra được một đoạn, anh đột nhiên đạp phanh.


Cụ già vừa bước vào là một bậc thầy trà đạo thường xuất hiện trên TV, tên là Hà Mã.


Người nhà họ Chu không biết phân biệt hàng tốt xấu, không phải Hà Mã cũng sẽ không phân biệt được hàng tốt xấu chứ?


Nghĩ vậy, Tề Thiên Cơ không vội rời đi.


Anh rất muốn xem xem biểu cảm của cụ bà, Chu Oánh, Trần Nhu và những người khác của nhà họ Chu sẽ như thế nào khi Hà Mã nói ra sự thật.


Chu Tuệ đang thầm khóc lóc buồn bực, thấy Tề Thiên Cơ dừng xe, lập tức nổi nóng, quát mắng: “Còn không mau lái xe đi?! Còn chê chưa đủ mất mặt có phải không? Chờ người ta đến tiễn sao?”


“Nếu không phải đồ vô dụng cậu cứ phải tặng trà Mạn Tùng gì đó thì chúng tôi sẽ bị đuổi ra ngoài sao?”


Bà ta trợn mắt nhìn Tề Thiên Cơ, hận không thể ăn tươi nuốt sống anh.


Theo ý kiến của bà ta, tất cả những điều này đều là lỗi của Tề Thiên Cơ.


Ánh mắt Tề Thiên Cơ thản nhiên, tự tin nói: “Mẹ an tâm chớ nóng, không lâu nữa bọn họ sẽ ra đây cầu xin mẹ quay lại.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK